Tin x/ấu: Phó Diễn Lễ nhập viện vì trong rư/ợu có chứa thành phần gây dị ứng của cậu ấy.
Tin tốt: May mắn là triệu chứng không quá nghiêm trọng.
Trong khoảng thời gian này, tôi biết được bố mẹ Phó Diễn Lễ đều ở nước ngoài, không thể về kịp.
Tôi còn được phân công trực trường.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng động.
Phó Diễn Lễ đã tỉnh lại, ánh mắt đờ đẫn.
Tôi hỏi: "Trên người còn khó chịu không?"
Người trước mặt khàn giọng đáp: "Trì Nam, tôi không nhìn thấy gì nữa."
Tin x/ấu hơn: Phó Diễn Lễ bị m/ù tạm thời theo từng cơn.
"Bác sĩ ơi, xin c/ứu bạn cùng phòng của cháu! Cậu ấy mới hai mươi tuổi thôi! Không thể m/ù cả đời được!"
"Người nhà bình tĩnh nào. Cậu ấy chỉ bị m/ù tạm thời, nghỉ ngơi điều độ, tĩnh dưỡng tốt thì khoảng một tháng sẽ khỏi."
Phó Diễn Lễ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và bác sĩ, khẽ cười châm biếm.
Tôi thu lại cảm xúc.
Đúng là trò cười nhạo trắng trợn.
Đồ vô tâm, rõ ràng tôi đang lo lắng cho cậu mà.
Trước khi rời đi, bác sĩ dặn dò: "Trong thời gian này bệ/nh nhân sẽ rất bất tiện, tốt nhất nên thuê người chăm sóc."
Tôi ngáp dài, đêm qua không ngủ đủ giờ nên giờ buồn ngủ rũ rượi.
Chọc chọc Phó Diễn Lễ đang nằm trên giường:
"Cậu thuê một người chăm sóc đi, tôi hơi mệt rồi, muốn về nghỉ chút."
Ánh mắt cậu chợt tối lại, giọng hiếm hoi dịu xuống:
"Tôi không nhìn thấy, cậu giúp tôi thuê nhé. Tôi chuyển khoản trả cậu."
Rồi đôi môi lạnh lùng của cậu thốt ra câu ấm áp nhất:
"Tiền công một ngày hai nghìn."
Bao nhiêu cơ?
Cậu tiếp tục: "Nếu cậu không ngại... trước khi tìm được người giúp việc, cậu có thể chăm sóc tôi không?"
Lúc này, tôi đã xắn tay áo lên:
"Tiểu Trì bảo mẫu xin phục vụ."
Bình luận
Bình luận Facebook