[Giáo viên kia của cậu thế nào rồi?]
Tin nhắn mới xuất hiện trên màn hình.
Tôi đột nhiên nhớ ra, mấy ngày trước tôi sợ Q tìm tôi không được nên đã nhắn tin kể chuyện của Lộ Yến với cậu ấy.
Thế nhưng sau khi lên mạng tôi mới phát hiện cậu ấy cũng không lên mạng mấy ngày nay.
[Ừm, đã ổn rồi.] Tôi khẽ khàng gõ bàn phím.
Sau khi gửi tin nhắn đi, tôi lại bắt đầu gõ một câu đã để ở trong lòng rất lâu.
[Tôi nghi ngờ thầy ấy gặp phải cảnh gi*t người vì tình.]
Mặc dù tôi bị sợ giao tiếp xã hội là không sai, thế nhưng tôi cũng là một người trong quần chúng vô cùng thích ăn dưa hóng hớt. Một quả dưa kịch tính như thế tôi cũng chỉ có thể chia sẻ với Q mà thôi.
Lúc trước tôi cũng hay nói câu được câu có với cậu ấy, mỗi lần cậu ấy đều chỉ trả lời lại một từ ''ừ'' hoặc "ừ". Lần này chỉ tâm sự không tôi cũng rất hài lòng rồi, nếu không cậu ấy trả lời một câu tôi không tiếp lời được thì rất ngại đó.
Thế nhưng hôm nay lại khác.
Đối diện với một tin nhắn kí/ch th/ích như vậy cuối cùng Q cũng không tránh được định luật ăn dưa hóng hớt.
[?]
Tôi nhìn tin nhắn cậu ấy gửi đến, từ một dấu hỏi chấm này của cậu ấy là tôi có thể cảm nhận được sự tò mò của cậu ấy, điều này khiến tôi chợt nổi lên ham muốn chia sẻ cực lớn.
[Ngày hôm đó tôi vốn dĩ chỉ là đi ngang qua khu rừng nhỏ kia, cậu đoán xem như nào? Tôi nghe được một giọng nữ, còn rất dễ nghe nữa. Sau đó người phụ nữ kia bỏ chạy, còn thầy Lộ thì gục xuống.]
Tôi không thể để cậu ấy biết tôi m/ê t/ín được.
Tôi một hơi gõ xong rồi gửi đi, cuối cùng đưa ra một kết luận.
[Theo tôi thấy, chính thầy ấy đã phụ một cô gái có tính cách cực đoan nên mới tạo ra bi kịch như thế. Thầy ấy còn nói với người khác là do bản thân mình không cẩn thận nên tự đ/âm phải, cậu nói xem làm gì có ai không có chuyện gì lại cầm d/ao hoa quả đ/âm bụng mình chứ.]
Ấn nút enter gửi đi.
Tôi rất hài lòng với màn suy luận của mình, thế nhưng Q lại không nhắn tin trả lời lại.
Khi tôi cho rằng cậu ấy không quá hứng thú với chuyện này thì cậu ấy mới chậm rãi gửi lại tin nhắn.
[...]
Dấu chấm lửng là ý gì?
[Có thể là người phụ nữ kia muốn t/ự s*t, sau đó thầy giáo các cậu muốn c/ứu nhưng không cẩn thận lại khiến mình bị đ/âm thì sao?]
Q lại bồi thêm một câu.
Cậu ấy đang nghi ngờ khả năng suy luận của tôi sao?
Mặc dù về phương diện phân tích tài chính tôi không bằng cậu ấy, thế nhưng tốt x/ấu gì tôi cũng là người đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trinh thám đó, tôi cảm thấy mình đã bị s/ỉ nh/ục.
[Không đâu, cậu không biết thầy Lộ là người như thế nào đâu. Thầy ấy có một khuôn mặt văn nhã bại hoại, các cô gái bây giờ đều thích kiểu như thầy ấy, chắc chắn đã trap con gái nhà người ta rồi.] Tôi gật đầu, cảm thấy bản thân nói rất có lý.
Khuôn mặt của Lộ Yến xuất hiện một lượt trong đầu tôi khiến tôi càng tăng thêm phần khẳng định khuôn mặt của anh ấy cực giống khuôn mặt của mấy người văn nhã bại hoại.
[...]
Sao hôm nay toàn gửi dấu chấm lửng vậy?
"Dạng Dạng, cậu vẫn chưa ngủ sao?" Tiếng của Phùng Nguyệt từ phía đối diện truyền tới: "Ngày mai còn có tiết buổi sáng đấy."
Phùng Nguyệt nói gọi tôi là lớp trưởng thì có vẻ quá xa lạ nên nhất quyết gọi tôi là Dạng Dạng. Mặc dù chúng tôi thật sự không quá thân thiết, thế nhưng tôi không có cách nào từ chối cô ấy.
Tôi vội vàng chúc ngủ ngon với Q rồi khép máy tính lại.
Khi đi học tôi cố thoát khỏi tay của Phùng Nguyệt đến lần thứ tám thì cuối cùng cô ấy cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Cô ấy quay đầu nhìn tôi, trang nghiêm nói: "Dạng Dạng, còn hai phút nữa là chuông reo, sắp muộn học rồi đấy."
Tôi biết chứ, là tôi không muốn vào tòa dạy học với nhiều người như thế nên mới ra khỏi ký túc xá muộn một chút mà.
Thế nhưng tôi không có nói gì, chân cũng không bước nhanh hơn. Sau đó tôi phát hiện bước chân của Phùng Nguyệt chậm lại, dần dần duy trì cùng tần suất bước chân với tôi.
"Dạng Dạng, tớ phát hiện cậu có chút đặc biệt." Lời cô ấy vang lên bên cạnh tôi.
Tôi cố gắng thể hiện bình thường như thế, cố gắng giảm thiểu mức tồn tại của mình như thế, chỉ là để người khác không phát hiện ra sự khác biệt của tôi.
Phùng Nguyệt dừng lại, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi: "Nhưng mà cũng không sao, mỗi người đều có điều đặc biệt mà."
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt cô ấy, khiến nụ cười của cô ấy rực rỡ thêm mấy phần. Lần đầu tiên tôi nhìn kỹ khuôn mặt cô ấy như này, trong lòng không hiểu sao lại ấm áp đến lạ thường, giống như có ánh nắng rơi trên người tôi vậy.
Bình luận
Bình luận Facebook