Tôi ủ rũ trở về phòng, cởi áo lót vứt lên ghế rồi chúi mặt vào gối trên sofa.
Điện thoại rung lên liên hồi. Mở WeChat ra, nhóm cư dân đang nhắn tin rôm rả.
"Ch*t ti/ệt! Phong tỏa đột ngột không báo trước, tôi vừa xuống siêu thị xong giờ không ra được nữa rồi!"
"Nghe nói tòa 5 có ca dương tính, trời ơi! Vừa thông báo phong tỏa 14 ngày đấy."
Cái gì? 14 ngày ư?
Tiếng gõ cửa vang lên. Tôi lao ra mở cửa thì thấy Giang Dực đứng ngoài với vẻ mặt bất lực.
"Anh không ra về được rồi."
"Tuyệt quá!"
"À ý em là... ôi, thật đáng tiếc quá."
Tôi mời Giang Dực vào phòng khách. Khi anh ngồi xuống sofa, tôi đột nhiên gi/ật mình nhớ ra điều gì, vội lật đệm sofa lên giấu vội chiếc áo ng/ực ren phía dưới.
Ánh mắt Giang Dực dán ch/ặt vào ng/ực tôi, ngẩn ngơ không nhúc nhích.
Mặt tôi đỏ bừng, chân chân cuống quýt gi/ật lại chiếc áo:
"Anh... anh ngồi đây chút nhé!"
Tôi chạy vào phòng thay bộ đồ ở nhà, sung sướng nhảy tưng tưng trên giường.
Trời ơi 14 ngày! Đúng là ông trời giúp mình! Hứa Vy Vy, c/ưa đổ anh ấy đi!
Khi quay lại phòng khách, Giang Dực đang ngồi xem TV với cái lưng thẳng tắp, nét mặt điềm nhiên nhưng tai đã đỏ ửng.
"Anh vừa gọi điện rồi. Hành lý để ở khách sạn gần đây, mai tình nguyện viên sẽ mang đến."
Tôi gật đầu, khi vào bếp lấy nước tôi mới chợt nhận ra.
Đồ đạc của anh ấy đều không có ở đây. Căn hộ một phòng ngủ này... tối nay tắm xong anh ấy sẽ mặc gì?
À mà... anh ấy ngủ ở đâu?
Trong tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng, nửa ngày trôi qua nhanh như chớp.
Nấu bữa tối, tôi lóng ngóng làm đổ nước sốt cà chua lên áo anh. Nhìn vệt đỏ loang rộng, tôi suýt bật cười.
"Anh Giang Dực đi tắm đi ạ!"
"Đồ bẩn em giặt giúp. Quần áo của em chắc anh không mặc vừa đâu. Em hứa sẽ không nhìn tr/ộm, nhất định không bước ra phòng khách..."
Giọng tôi nghẹn lại. Há hốc mồm nhìn anh thản nhiên cởi phăng áo, lộ ra bờ ng/ực săn chắc với 8 múi hoàn hảo.
"Không cần phiền phức thế. Ăn cơm trước đi."
Ăn... ăn cái gì cơ?
Bình luận
Bình luận Facebook