Khoảnh khắc ý thức trở về, một cây rìu mang theo tiếng gào thét bổ thẳng về phía mặt tôi.
Tôi nghiêng đầu tránh đi, cây rìu ch/ém mạnh xuống mặt đất vỡ ra một khe nứt rất sâu.
Người đàn ông trung niên cầm rìu lên, cậu nhóc phía sau lao qua ra sức ôm lấy chân ông ta bắt đầu khóc lóc: “Cha, đừng mà!”
Nhân lúc người đàn ông trung niên bị giữ lại, tôi bò dậy chạy như đi/ên ra ngoài.
Hai cái chân vô dụng lại không có chút sức nào, tôi chạy b/án mạng về phía một con đường nhỏ. Chạy mãi chạy mãi mới phát hiện đây là con đường lên núi.
Đoán chừng đây là phía sau núi, toàn là cỏ dại và đất vàng, trong phạm vi mắt tôi có thể nhìn thấy thì tất cả vỏ cây đều đã bị l/ột sạch hết rồi.
“Già mà không ch*t thì chính là tai họa. Trong thôn đã có nhiều người ch*t như vậy rồi, bà còn muốn gây họa cho tôi đến bao giờ hả?”
Cách đó không xa truyền đến tiếng rìu kéo dưới đất và tiếng gầm thét của người đàn ông trung niên.
“Mẹ nhà người ta biết cháu mình đói thì không ngủ được mà tự mình lặng lẽ kết liễu, không lãng phí chút lương thực nào trong nhà. Chỉ có bà, cứ ở ì đó không chịu ch*t!”
Tiếng gầm thét ngày càng gần, tôi nhìn xung quanh muốn tìm một chỗ để ẩn nấp.
Trên vách núi phía trước có mấy hang động hình vòm.
Tôi vội vã chạy lên trước, tôi bò lên bằng cả tay và chân rồi xoay mình chui vào hang.
Ngã xuống mông vừa chạm đất thì tôi cảm thấy có thứ gì đó cấn làm tôi rất đ/au.
Mùi bên trong hang vô cùng khó ngửi, tôi tập trung nhìn vào mới phát hiện trong hang chất đầy xươ/ng cốt.
Thậm chí cái dưới người vẫn còn mới, trên cổ còn quấn một sợi dây thừng rơm. Tất cả th* th/ể đều mặc quần áo rá/ch rưới không đủ che thân.
“Trốn đi đâu rồi? Bà già sao chạy nhanh vậy.” kèm theo đó là tiếng rìu bổ xuống đất liên hồi.
Tôi áp sát vào vách đ/á, ẩn mình bên dưới miệng hang.
Âm thanh bên ngoài dần đi xa, tôi cũng hơi thả lỏng bắt đầu quan sát tình hình trong hang.
Đây là một cái hang giấu cốt.
Rất nhiều xươ/ng người đã vô cùng lâu đời, gần như sắp hòa thành một với đ/á rồi. Mấy cái xươ/ng chân đã nứt vỡ, còn có những bộ xươ/ng biến thành màu đen. Thấy rõ được đây đều là bị tuỳ ý vứt vào.
Rốt cuộc đây là nơi nào?
Tại sao tôi lại ở đây?
Tôi cố gắng nhớ lại mọi chuyện ban nãy. Tôi rất quen thuộc khẩu âm của người đàn ông trung niên đó, chính là giọng vùng miền thôn chúng tôi. Nếu đây là thôn chúng tôi vậy tại sao trông khác hoàn toàn với thôn của hiện tại.
Người nhà không cho tôi ra sau núi chơi, trước nay tôi cũng không biết sau núi có những hang giấu cốt này.
Tôi đang trầm tư suy nghĩ thì nghe thấy tiếng va chạm sột soạt từ bên trên truyền đến.
Tôi ngước lên nhìn chỉ thấy người đàn ông trung niên thò đầu vào miệng hang đang cười toét miệng với tôi.
“Hi hi, mẹ à, tôi tìm được bà rồi.”
Ông ta nhảy xuống một cách nhanh nhẹn, tay cầm rìu, khóe miệng dường như sắp toét tận mang tai.
“Bà già tự vào qu/an t/ài rồi à. Nếu đã vào rồi thì bà đừng hòng ra ngoài.”
Tôi chống hai tay liều mạng lùi về sau, nhưng lại bị xươ/ng người đầy đất vướng chân, tôi giương mắt nhìn người đàn ông đang cầm rìu lên.
Khoảnh khắc lưỡi rìu sắc bén bổ vào đầu tôi, tôi không kịp cảm nhận bất kỳ cơn đ/au đớn nào, bên tai chỉ nghe thấy tiếng khóc đ/au thấu tim gan của cậu nhóc bên ngoài hang.
Bình luận
Bình luận Facebook