Tưởng Song Song từng là bạn thân nhất của mẹ tôi.
Đây là một câu chuyện sáo rỗng: mẹ dâng hiến tuổi xuân cùng cha tay trắng dựng nghiệp, khi giàu sang lại nhận lưỡi d/ao phản bội từ cả hai.
Bà cứ khăng khăng cho rằng Tưởng Song Song leo lên được chiếc giường đó là nhờ cái bụng mang trai.
Thế nên ly hôn - bà quy chụp thành lỗi của tôi.
Tôi không biết mẹ đã lần theo dấu vết thế nào để tới được nhà kho.
Nhìn thấy thân x/á/c tàn tạ của tôi, bà đông cứng tại chỗ. Từ hơi thở, biểu cảm, đến nhịp tim - tất cả ngừng trệ.
Bà ôm lấy những mảnh x/á/c rời rạc của tôi, không rõ bao lâu sau mới khẽ khàng khép cho đôi mắt trợn ngược của tôi được yên nghỉ.
Từ đầu tới cuối, gương mặt bà trống rỗng như tờ giấy trắng, không một giọt nước mắt, không cả tiếng nấc nghẹn.
Tôi cười tự giễu. Mỗi lần nhắc đến "con trai", mẹ nào có như thế?
Có lẽ không còn cô con gái vướng chân, tương lai mẹ sẽ nhẹ nhàng hơn. Bà có thể lập gia đình mới, sinh ra đứa con trai như ý.
Nhất định... sẽ rất nhẹ nhõm phải không?
Mẹ không báo cảnh sát. Bà đem x/á/c tôi về tiệm, cẩn thận bọc trong tấm vải trắng. Bình minh lên, bà gọi cho giáo viên chủ nhiệm: "Lỗi Lỗi nhà tôi ốm rồi, xin nghỉ vài hôm. Vâng vâng, cháu không dám bỏ học đâu ạ."
Người bệ/nh không phải tôi. Là mẹ.
Bà vẫn nấu cơm sáng như mọi ngày, gõ cửa đ/á/nh thịch một cái: "Con gái! Cơm để tủ lạnh rồi, nhớ hâm kỹ mới ăn đấy!"
"Mẹ ra ngoài chút việc, tiền để trên bàn rồi. Ốm đ/au phải ăn nhiều vào, g/ầy trơ xươ/ng cả người rồi!"
Bà biến mất trọn sáu ngày. Đêm thất tục của tôi, trước bàn thờ phảng phất khói hương,
mẹ dùng mạng sống của tên l/ưu m/a/nh để tế tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook