6.
Sau này tôi mới biết, đêm đó Thẩm Kiều rời đi vì một cuộc giao dịch gặp trục trặc.
Nội gián đã tiết lộ thông tin cho cảnh sát, họ bí mật tráo đổi hàng hóa, tạo ra một màn "hắc ăn hắc"(*)
(*) Một thành ngữ Trung Quốc mô tả tình huống khi các bên x/ấu hoặc t/ội ph/ạm l/ừa g/ạt và l/ợi d/ụng lẫn nhau vì lợi ích riêng, thường trong các giao dịch mờ ám hoặc ph/ạm ph/áp. Thành ngữ này thường dùng để ám chỉ sự ph/ản b/ội trong thế giới ngầm hoặc các hoạt động ph/i ph/áp, khi một nhóm này đ/ánh l/ừa nhóm khác nhằm đạt được lợi ích của mình. Ở đây trong ngữ cảnh có thể hiểu cảnh sát đã gài một màn “gà nhà đ/á nhau”
Quả nhiên, Thẩm Kiều đã tin.
Anh b/ắt gi/ữ thủ lĩnh của một băng nhóm khác và tr@ t/ấn hắn trong nhiều ngày.
Khi tôi gặp người đàn ông đó, hắn đã không còn hình dạng con người.
Thẩm Kiều nghịch kh/ẩu s/úng, ngẩng đầu lên cười với tôi:
"Em yêu, có muốn tìm chút niềm vui không?"
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, tôi cảm nhận rõ rằng anh đang nghi ngờ tôi.
Chỉ cần trên mặt tôi xuất hiện chút cảm xúc bất thường, anh sẽ không ngần ngại mà b/ắn thẳng vào tôi.
Tôi che miệng, giả vờ n/ôn ọ/e, nhăn mặt m/ắng anh:
"B//iến th//ái."
Anh cười càng vui, đặt kh/ẩu s/úng vào tay tôi, nắm lấy tay tôi, nhắm vào người đàn ông đang hấp hối kia.
"Gi*t hắn đi."
Tôi run lên.
Anh cười nhìn tôi:
"Sợ gì chứ, em chẳng phải đã từng gi*t người sao?"
Tôi trừng mắt nhìn anh:
"Anh thật k/inh t/ởm."
Người đàn ông cuối cùng cũng nhận ra điều sắp xảy đến, bắt đầu dùng chút sức tàn để giãy giụa, g/ào th/ét, c/ầu x/in tha thứ.
Thẩm Kiều mặt không biểu cảm nhìn hắn.
Giây tiếp theo, anh nắm ch/ặt tay tôi, bóp cò.
Tiếng s/úng có giảm thanh không lớn lắm.
Cơ thể người đàn ông nhanh chóng ngừng động đậy.
Tôi kiệt sức lùi lại, khẩu s/úng bất ngờ chuyển hướng, chĩa thẳng vào trán tôi.
Cảm giác lạnh lẽo khiến hơi thở của tôi gần như ngừng lại, khi n/ão bộ đang nhanh chóng suy nghĩ xem anh đã phát hiện ra việc tôi hợp tác với cảnh sát thế nào, anh đột nhiên mở miệng:
"Em yêu, em có nhận ra hắn không?"
Sự căng thẳng trong tôi lập tức tan biến.
Anh vẫn chưa biết.
Tôi cố gắng đóng vai một người tình vô tội bị hiểu lầm, mắt đỏ hoe lắc đầu:
"Không biết."
Anh nhìn chằm chằm vào tôi không cảm xúc, trong căn phòng nồng nặc mùi m/áu, hơi thở của anh giao tranh với tôi.
Anh không tin.
Ngón tay giữ c/ò s/úng bắt đầu siết ch/ặt.
Thật xui xẻo, cuộc sống làm nội gián của tôi chưa kịp bắt đầu đã sắp kết thúc.
Tôi nhắm mắt lại.
"Bang."
Anh giả tiếng s/úng n/ổ.
Không có đ/ạn.
Nước mắt tôi lập tức trào ra, như một người phụ nữ vô tội bị sợ hãi đến tột cùng, hoang mang nhìn anh.
Có lẽ diễn xuất của tôi quá tốt, vào giây phút đó, trong mắt Thẩm Kiều, tôi thấy được sự x/ót x/a.
Anh ôm tôi vào lòng:
"Gan em thật nhỏ."
Tôi dựa vào vai anh, nghẹn ngào:
"Thẩm Kiều, đừng gi*t tôi, được không?"
Tay anh vuốt nhẹ mái tóc tôi ngưng lại một chút.
Một lúc lâu sau, anh mới đáp lại bằng giọng thấp trầm:
"Được."
Tôi gắng hết sức để đóng vai một người phụ nữ sợ ch*t vì k/inh h/ãi, nhưng trong lòng chỉ nghĩ - tôi không sợ ch*t, nhưng trước khi ch*t, tôi nhất định phải tận mắt chứng kiến con qu/ỷ này bị tr/ừng ph/ạt.
Bình luận
Bình luận Facebook