Ác Từ Trong Trứng

Chapter 3

31/07/2024 18:40

7

Lên cấp hai, tôi luôn giữ vị trí đứng đầu lớp.

Em trai tôi cũng tương đối yên ổn học tiểu học.

Dù thường xuyên bị gọi phụ huynh vì gi/ật tóc bạn gái, đ/á/nh nhau với bạn, hay dùng compa đ/âm bạn, nhưng may mắn là chưa gây ra chuyện lớn.

Cho đến khi trong lớp ai cũng có tiền tiêu vặt, lòng hư vinh của trẻ con khiến nó đột nhiên phát hiện ra giá trị của đồng tiền.

Một ngày, 5.000 tệ học phí vừa thu của lớp em trai bỗng biến mất.

Nhà trường rất coi trọng, lập tức kiểm tra camera giám sát.

Camera trong lớp rõ ràng quay lại cảnh em trai tôi trở về lớp trong giờ thể dục.

Nó lấy phong bì đựng tiền từ bàn giáo viên.

Cô giáo gọi điện thoại cho mẹ đến trường.

Dù sao 5.000 tệ cũng không phải số tiền nhỏ, từ giáo viên đến lãnh đạo nhà trường đều nghiêm túc nói chuyện với mẹ.

Em trai bị nhà trường phê bình, mẹ phải bồi thường và xin lỗi trong nhóm phụ huynh.

Số tiền 5.000 tệ đó đã bị em trai tiêu hết trong khu vui chơi.

Tôi nhớ rất rõ, hôm đó là ngày tôi tham gia lễ trao giải của trường, tôi chờ mãi đến khi buổi lễ tan mà không thấy mẹ đâu.

Cuối cùng tôi lẻ loi ôm tấm bằng khen về nhà.

Tối đến, mẹ mới mệt mỏi đưa em trai về nhà.

Tôi ngồi trong phòng khách tối om, tay cầm bảng điểm và bằng khen hạng nhất của mình.

"Mẹ."

Mẹ nhìn thấy tôi, sững lại: "Sao lại ngồi trong phòng khách, con ăn cơm chưa?"

Tôi không trả lời, bà nghi hoặc bước về phía tôi, cho đến khi nhìn thấy tấm bằng khen trong tay tôi.

Bà nhìn chằm chằm vào tấm bằng khen hồi lâu rồi lẩm bẩm: "Mẹ quên mất..."

Em trai đứng ở cửa nói vọng vào: "Con đói."

Mẹ không để ý đến nó, mà ôm ch/ặt tôi vào lòng, nghẹn ngào: "Doanh Doanh, mẹ xin lỗi con, những năm qua đã để con chịu thiệt thòi."

"Không sao đâu mẹ, là con làm chưa đủ tốt."

Lúc đó em trai lại hét lên: "Con đói!"

Mẹ vừa khóc vừa thở dốc, bà không tự chủ được cúi người xuống, mặt đỏ bừng.

Bệ/nh cũ của mẹ lại tái phát.

Tôi vội nói: "Mẹ, để con lấy th/uốc cho mẹ."

Mẹ ôm ng/ực thở dốc, ngã xuống ghế sofa.

Chuyện bất ngờ xảy ra.

Em trai bỗng cầm một cái đĩa trên bàn đ/ập vào đầu mẹ.

Chuyện xảy ra trong nháy mắt, không ai kịp phản ứng.

Mẹ hét lên, lông mày ngay lập tức bị rá/ch, m/áu chảy xuống mặt.

Em trai vẫn gào thét: "Con đã nói là con đói!"

Mẹ lau m/áu trên đầu, lao tới t/át em hai cái.

Bà khóc hét: "Tao n/ợ mày à! Tao n/ợ mày à! Mày còn muốn gì nữa! Lẽ ra tao không nên sinh ra mày!"

Em trai không nói gì, chỉ nhìn mẹ đầy c/ăm h/ận.

Nếu ánh mắt nó là con d/ao, có lẽ mẹ đã bị nó đ/âm cho tả tơi.

8

Những năm qua, mẹ tôi nuôi em trai đến mức kiệt quệ cả thể x/á/c lẫn tinh thần.

Khi em trai lớn lên, nó ngày càng giống một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ n/ổ tung.

Em trai tôi học hành trầy trật, chuyển trường hai lần, cuối cùng cũng lên được lớp sáu.

Lúc đó, tôi đã lên cấp ba, không còn ở nhà thường xuyên.

Một ngày nọ, giáo viên chủ nhiệm bất ngờ gọi tôi ra ngoài, nói rằng trường của em trai gọi điện nhưng không liên lạc được với mẹ tôi.

Mẹ tôi để ki/ếm thêm thu nhập, làm hai công việc đêm, ban ngày đôi khi ngủ bù, có lẽ là không nghe điện thoại.

Tôi xin phép nghỉ học để đến trường của em trai, đến nơi mới biết, em trai cãi nhau với lớp trưởng, đ/á/nh không lại lớp trưởng, nên dùng bút máy đ/âm tay lớp trưởng vào bàn.

Nhân viên y tế phải dùng d/ao điện mới c/ắt được cây bút ra.

Lớp trưởng bị thương hai dây gân tay, khi rút bút ra, trong ống bút còn dính thịt.

Lớp trưởng vừa giành giải nhất cuộc thi piano toàn quốc dành cho thiếu niên.

Dù tay của lớp trưởng sau này có thể dần hồi phục, nhưng độ linh hoạt chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng lớn.

Con đường âm nhạc của em ấy đã dừng lại mãi mãi vì em trai tôi.

Em trai tôi lại bị đuổi học.

Lần này, bố mẹ của lớp trưởng đều là luật sư, họ không chịu tha thứ mà chọn cách khởi kiện.

Mẹ tôi quỳ trước cửa nhà họ, c/ầu x/in họ tha cho em trai tôi, họ liền báo cảnh sát bắt mẹ tôi đi.

Mẹ của lớp trưởng thẳng thừng nói với mẹ tôi: "Tôi có nghe nói về gia đình chị, chị cũng thật đáng thương. Nhưng có những đứa trẻ sinh ra đã là á/c q/uỷ, không đáng được thương hại! Những đứa trẻ như con chị, không có chút đồng cảm, rất nguy hiểm, tôi cũng từng gặp rồi."

"Không đứa nào có kết cục tốt!"

Vì em trai tôi chưa đến 14 tuổi, tòa án chỉ có thể cố gắng hòa giải, kết quả cuối cùng là mẹ tôi phải bồi thường gần như toàn bộ tài sản cho bên kia.

Sau sự việc này, mẹ tôi như già đi mười tuổi.

9

Mẹ tôi từng tham gia một nhóm trò chuyện về nuôi dạy trẻ, khi bà mang th/ai em trai. Nhóm đó có tên là “mẹ của siêu anh hùng”.

Như tên gọi, những người trong nhóm đều là phụ nữ sinh con trai mắc hội chứng siêu nam.

Mẹ tôi đã nhận được nhiều sự an ủi từ hội nhóm này. Nhiều người nói rằng trẻ mắc hội chứng siêu nam không nhất thiết có tính cách chống đối xã hội. Chúng chỉ có nguy cơ cao hơn thôi, làm sao có thể vì điều đó mà bỏ rơi con đẻ của mình?

Mẹ tôi cũng tin tưởng như vậy.

Lúc mới sinh ra, mọi người đều nghĩ con mình ngây thơ, đáng yêu, chắc chắn có thể nuôi dạy tốt. Họ tin rằng con mình là trường hợp ngoại lệ.

Nhưng khi bọn trẻ lớn lên, họ càng lo lắng, thương tích đầy mình, hỏi các tiền bối trong nhóm nên làm gì.

Buồn cười thay, hầu như các tiền bối không ai lên tiếng.

Con của họ còn không hiểu nổi, làm sao hướng dẫn người khác được?

Cuối cùng, mẹ tôi không còn cách nào khác, đành xin nghỉ dài hạn, ở nhà 24/24 giờ trông chừng em trai.

Từ khi mang th/ai em trai, mẹ như bị em trai trong bụng bỏ bùa.

Tôi không tin đây chỉ là tình mẫu tử, mẹ chưa bao giờ có sự cố chấp như vậy với tôi.

Hoặc có thể vì tôi quá hiểu chuyện và ngoan ngoãn, chưa bao giờ khiến mẹ phiền lòng, nên mọi điều tốt đẹp của tôi trở thành điều hiển nhiên.

Trong ba năm trung học quan trọng, mẹ dành toàn thời gian ở nhà chăm em trai, hầu như không quan tâm đến tôi.

Tôi cô đơn cắn răng vượt qua giai đoạn khó khăn nhất của đời mình.

Cuối cùng, tôi đạt được 620 điểm trong kỳ thi đại học, một kết quả mỹ mãn.

Tôi háo hức gọi điện cho mẹ, chưa kịp báo tin vui thì đã nghe mẹ luôn miệng kể: “Em trai con dạo này ngoan lắm, không gây rắc rối gì, cũng không đi chơi điện tử, suốt ngày ở trong phòng. Mẹ cuối cùng cũng yên tâm.”

Tôi lặng lẽ cúp máy.

Năm em trai 13 tuổi, nó đã cao hơn 1m70.

Vì chẳng phải làm gì cả, suốt ngày ở trong phòng ăn vặt và chơi game, cân nặng của nó gần 100kg, tính tình cũng trở nên hung dữ và kỳ quặc hơn.

Vì em trai đã yên ổn một thời gian dài, không gây rắc rối gì, tôi đề nghị mẹ đưa em đi bơi để gi/ảm c/ân.

Trong bể bơi, em trai rõ ràng rất phấn khích, nhìn khắp nơi, ngắm nhìn các cô gái.

Khi tôi thay đồ bơi xong ra ngoài, em trai nhìn tôi một cách kỳ lạ.

Tôi tránh né ánh mắt của nó.

Em trai không hiểu, chỉ cười.

Nhìn vào mắt nó, tôi bỗng cảm thấy dạ dày mình nhộn nhạo.

Nhìn theo bóng lưng nó, tôi như thấy một con q/uỷ mất trí nhớ đang dần tỉnh lại.

Em trai nhảy vào nước, vì là cuối tuần, bể bơi rất đông, chẳng bao lâu tôi và mẹ không tìm thấy nó.

Khoảng nửa tiếng sau, em trai trèo lên khỏi bể bơi.

Nó đến trước mặt mẹ, chỉ vào máy làm xúc xích nướng.

Mẹ biết em đói, nên m/ua cho nó và tôi mỗi người một cây xúc xích.

Đúng lúc đó, ở khu vực nước sâu vang lên tiếng hô hoán: “Mọi người ơi! Có đứa trẻ bị đuối nước!”

Mọi người vội vã xúm lại, hỗ trợ đưa cô bé từ khu vực nước sâu lên bờ.

Cô bé mặt tái nhợt, môi tím tái.

Chân co quắp do chuột rút.

Nhân viên c/ứu hộ xua đám đông ra, vội vã tiến hành hô hấp nhân tạo cho cô bé.

Mẹ của cô bé khóc nức nở bên cạnh.

Mọi người bắt đầu lặng lẽ cầu nguyện cho cô bé.

Tôi và mẹ nhìn nhau, rồi cùng quay sang nhìn em trai.

Mẹ bắt đầu r/un r/ẩy, hơi thở gấp gáp. Tôi vội lấy bình xịt hen suyễn từ trong túi đưa cho mẹ.

Còn em trai thì vừa nhai xúc xích, vừa nhìn cô bé dưới đất cười.

Một ngụm nước phun ra từ miệng cô bé, cô dần tỉnh lại.

Mẹ cô bé ôm con, hỏi trong tiếng nức nở: “Con ơi, ai làm con thế này, con nhớ không?”

Cô bé nhìn quanh, đến khi thấy em trai tôi, cô sợ hãi khóc thét.

Mọi người sau phút kinh ngạc bắt đầu xì xào bàn tán.

Mẹ cô bé rơi nước mắt, tiến đến gào lên: “Cậu đã làm gì con tôi?”

Em trai tôi lạnh lùng đáp: “Không phải tôi làm!”

Mẹ tôi mặt đỏ bừng, cố gắng che chắn trước mặt người phụ nữ đó: “Đúng vậy! Con tôi luôn ở cạnh tôi ăn xúc xích, có thể con gái chị nhìn nhầm đấy!”

Em trai im lặng, tiếp tục ăn xúc xích.

Mấy đứa trẻ khác vội vã chạy tới, chỉ vào em trai tôi: “Chính là cậu ta! Chúng tôi đều nhìn thấy! Cậu ta kéo cô bé kia vào khu vực nước sâu, còn lấy phao bơi của cô bé ném đi!”

Mẹ cô bé không kiềm chế được, cầm gậy gỗ bên cạnh định đ/á/nh em trai.

Mẹ tôi theo phản xạ che chắn cho em, nhận đò/n thay em trai.

Em trai ngồi phía sau không động đậy.

Nó nói nhỏ: “Tôi chỉ muốn chơi với cô ấy, ai bảo cô ấy không cho tôi chơi?”

Câu này nó nói rất khẽ, có lẽ chỉ tôi nghe thấy, còn mắt nó nhìn chằm chằm vào cô bé dưới đất.

Tiếng còi cảnh sát đến gần, tôi và mẹ vì em trai mà bị đưa đến đồn công an.

Danh sách chương

5 chương
31/07/2024 18:40
0
31/07/2024 18:40
0
31/07/2024 18:40
0
31/07/2024 18:40
0
31/07/2024 18:40
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận