Uống đến nửa đêm, cửa phòng VIP vẫn đóng ch/ặt không một lần mở.
Hạ Uyên không yên tâm, nhất định đòi uống cùng tôi.
Nhưng tôi vẫn đuổi cậu ấy đi chơi với mấy anh người mẫu.
Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ch*t đâu dễ thế.
Dù sao còn có hệ thống cha già này giúp tôi hồi sinh mà.
"Hệ thống, tôi nhất định phải trả th/ù Cố Thời Diễn."
“Ừa ừa, trả th/ù hắn đi.”
"Hắn dám làm tôi phát t/ởm như thế, lát nữa tao cũng phải khiến tên khốn này ói m/áu!"
“Ừa ừa, làm nó ói m/áu.”
......
Đồ cha già trời đ/á/nh chỉ biết nói cho có.
Bụng rỗng uống rư/ợu, người tôi cồn cào khó chịu.
Cơn đ/au dạ dày dữ dội khiến tôi buông ly rư/ợu, co quắp bên ghế sofa vã mồ hôi lạnh.
Cảm giác này, giống như kiếp trước bị bỏ đ/ộc đến tê tái.
"Phương Hoài? Phương Hoài! Tỉnh lại đi..."
Trong cơn mê man, tôi cảm thấy thân thể nhẹ bẫng.
Có người bế tôi lên khỏi ghế sofa.
Suốt đường liên tục lẩm bẩm bên tai:
"Đừng ngủ", "Tỉnh lại đi"?
Ánh đèn chói lóa chiếu thẳng vào mắt tôi.
Rồi vài mũi kim đ/âm vào người.
Từ nhỏ tôi đã ít nh.ạy cả.m với đ/au đớn, có thể chịu được thì tuyệt đối không lộ ra.
Nên mọi người xung quanh đều cho rằng tôi không biết đ/au, ch/ửi m/ắng gọi tôi là quái vật.
Gia đình cũng xem tôi như công cụ sắc bén không bao giờ sứt mẻ.
Ấy vậy mà đêm nay, lòng dạ lại cồn cào khó tả.
Chỉ vài mũi tiêm của y tá làm vỡ mạch m/áu, đã khiến tôi nhăn mặt giãy giụa, rên rỉ đ/au đớn.
Rồi đột nhiên, ngã vào vòng tay ấm áp nào đó.
Bình luận
Bình luận Facebook