10.
Nghĩ đến đây, tôi thu dọn hành lý rồi gọi một chiếc xe, rời khỏi khách sạn.
Nửa đường nhận được điện thoại của Mạnh Tinh Quân: "Cậu về rồi sao? Là mắt không thoải mái sao?”
“Ừm......”
“Cậu đang ở bệ/nh viện nào, tôi qua với cậu.”
“Cậu cứ chơi cho vui đi, đừng vì một mình tôi mà làm mất hứng mọi người, cậu đừng quản.”
“Diệp Tri Vi, cậu nói mê sảng cái gì vậy?! "Hắn tức gi/ận," Mau gửi vị trí cho tôi, tôi tới ngay.”
“...... Có người khác ở đây, cậu tới đây không tiện lắm.”
Dưới tình thế cấp bách tôi liền bịa ra một lý do rồi cúp máy hắn.
Tài xế hỏi tôi: "Bạn gái cậu quan tâm như vậy à?"
Tôi không khỏi cười khổ.
Tôi cúp đến phòng cấp c/ứu, gặp Sở Sênh trong phòng cấp c/ứu.
Hắn đến nhổ xươ/ng cá, hai chúng ta huynh đệ hoạn nạn có nhau, ở nơi đó tôi làm mắt của cậu, cậu làm miệng của tôi.
Đỡ nhau ra cửa, đúng lúc Mạnh Tinh Quân bước xuống xe taxi.
Hắn nhíu mày nhìn Sở Sênh: "Cậu nói người đi cùng cậu, chính là hắn?”
“Đúng vậy. Tôi làm sao vậy, không nên kh/inh thường người khác như vậy chứ.”
“Đa tạ cậu giúp tôi chiếu cố Tri Vi - - Tri Vi, lại đây.”
Mạnh Tinh Quân nói xong liền tiến tới muốn tới kéo tôi.
Sở Sênh ngăn cậu ta lại: "Ai cho cậu kêu? Ai cho cậu động vào cậu ta? Không thấy người ta mặc kệ cậu sao?”
“Chuyện của tôi và cậu ta, đến lượt cậu quản sao?”
“Tôi đương nhiên phải quản." Sở Sênh khoác vai tôi,"Cậu ấy là bạn trai của tôi!”
Ông trời cũng không vừa mắt, ầm ầm liền sấm chớp một cái.
Mặt Mạnh Tinh Quân, so với bị sét đ/á/nh còn trắng hơn.
“Không xứng đáng, tự tiện giúp cậu thoát nạn.”
Bình luận
Bình luận Facebook