Minh Vô Thu ôm tới mớ xích liên bằng vàng bạc, khảm ngọc khảm ngọc thạch, tinh xảo lộng lẫy tựa chuỗi hạt trang sức của nữ nhi.
"Xin Điện hạ chọn một chiếc."
"Ngươi mau lui ra, ta không cần thứ này, ta muốn an tĩnh."
Ta vừa kéo tấm chăn mỏng bên giường, vừa khéo léo nhét mảnh giấy nhỏ dưới gối.
"Vậy chọn chiếc này vậy. Da của Điện hạ trắng hợp nhất hồng ngọc."
Minh Vô Thu không tức gi/ận, tự chọn sợi xích bạc khảm hồng ngọc.
Chẳng mấy chốc, ta đã hiểu cái xích mạt đời này dùng để làm gì.
Ánh nến chập chờn, Minh Vô Thu thong thả quấn sợi xích bạc trong tay, thắt thành nút thắt mỹ lệ.
......
Tỉnh dậy không thấy Minh Vô Thu, ta rũ rượi thu mình trong chăn, chẳng muốn nhúc nhích.
A, suýt quên mất.
Vội vén gối lên, may sao mảnh giấy vẫn nguyên vẹn nằm đó.
Không thể để Minh Vô Thu biết được.
Đốt xong mảnh giấy, ta yên tâm nằm xuống, bỗng nhận ra hộp xích liên bị phơi bày trắng trợn trên đầu giường.
Má đỏ bừng, hổn hển dâng lên cổ.
"Bi/ến th/ái!"
Đồ chướng mắt, địch không nổi chẳng lẽ ta còn trốn không xong sao?
Không do dự nữa! Ta phải tránh xa tên khốn nạn Minh Vô Thu.
Thẩm Tình Phương là chính nhân quân tử, tất không đồng loã với cái thứ vô sỉ như hắn.
Bình luận
Bình luận Facebook