Tìm kiếm gần đây
25.
Tôi nghĩ rằng Tạ Từ đã rời đi.
Nhưng mà.
Trên thực tế, anh ấy gi/am l/ỏng tôi ở trong phòng bệ/nh.
Không ai được phép đến gặp tôi, kể cả bố mẹ, cho dù họ chưa lần nào tới thăm hỏi, dù sao thì đối với họ, tại thời điểm công ty gặp khó khăn như bây giờ thì việc nối lại tình cũ với nhà họ Tạ quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
Tôi cảm thấy mình chẳng làm sao cả nên yêu cầu được xuất viện, nhưng bị từ chối.
Anh không đồng ý.
“Tại sao lại gi/am l/ỏng tôi?”
Anh không nói gì, chỉ im lặng trả lời trong lòng:
“Muốn c/ứu em.”
“Để tôi đi đi.”
Tạ Từ lắc đầu.
“Tạ Từ.” Tôi ngẩng lên nhìn anh, “Chúng ta đã l/y h/ôn rồi, đây là gi/am g/iữ trái phép, nếu anh còn muốn giữ chút tôn nghiêm cuối cùng cho nhau thì hãy để tôi đi.”
“Nếu không, tôi sẽ h/ận anh.”
Tạ Từ nhìn tôi lúc lâu rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
“Vậy thì h/ận đi.”
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với anh, nhưng tôi không thể trốn thoát.
Không có thiết bị liên lạc, bệ/nh viện tư nhân này toàn là người của Tạ Từ, lần thứ hai trong cuộc đời tôi bị c/ầm t/ù vì Tạ Từ.
Sau khi mắc kẹt vài ngày, tôi ngày càng trở nên g/ắt g/ỏng.
Khi mọi thứ không theo ý mình, tôi bắt đầu đ/ập ph/á đồ đạc, thứ gì có thể đ/ập được trong phòng đều bị tôi đ/ập hỏng, sau đó, mỗi khi có người vào dọn dẹp, những món đồ mới sẽ thay thế cho những thứ đã hỏng.
Tạ Từ cản tôi lại.
Tôi sẽ m/ắng ch/ửi, thậm chí c/ắn anh ấy.
Nhưng Tạ Từ chưa một lần né đi, anh cứ thế im lặng chịu đựng, đến khi tôi s/ụp đ/ổ hỏi anh rốt cuộc muốn gì, anh cũng chỉ cười cười đáp.
“Chuộc lỗi.”
Mà cách anh dùng để ch/uộc l/ỗi, tôi một chút cũng chẳng hay biết.
Sau vài ngày nằm viện, anh đưa tôi về nhà.
Ngôi nhà cũ của chúng tôi,
Người của anh canh gác bên ngoài biệt thự, sợ tôi bỏ trốn.
Tạ Từ vẫn luôn ở cạnh tôi một bước không rời, thậm chí đêm cũng không ngủ.
Tôi không muốn nói chuyện với anh ta, Tạ Từ cũng hiếm khi nói chuyện.
Trước đây, chúng tôi là hai kẻ rắc rối nhất trong giới, giờ đây người này còn im lặng hơn người kia.
Tôi đã cố gắng chạy trốn nhiều lần nhưng đều thất bại, vật lộn đến mệt mỏi, tôi bỏ cuộc.
Cho đến khi.
Tôi cảm thấy liên tục buồn nôn suốt hai ngày liền, chợt nhận ra bản thân đã lâu rồi chưa tới kỳ.
Nhận được kết quả thử th/ai
Hai vạch đỏ đặc biệt nổi bật.
Tạ Từ cũng thấy nó.
Nhưng anh lại chỉ nhìn chằm chằm vào tay tôi một cách trống rỗng, gương mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.
Những phản ứng mà tôi từng tưởng tượng trước đó như s/ốc, kinh ngạc, gh/ê t/ởm, ....
Đều không xảy ra.
Anh chỉ nhìn chằm chằm que thử trong tay tôi như bị th/ôi m/iên.
Cảm xúc chợt lộ ra trong mắt anh giống như sự tuyệt vọng không thể diễn tả được.
Tôi mãi vẫn không hiểu được biểu cảm đó của anh.
Cho tới khi
Vào ngày hôm sau, Tạ Từ ngủ gục trên sofa trong phòng làm việc khi đang dõi theo tôi, tôi vô tình mở được nhật ký của anh.
Mở cuốn sổ dày cộp ra, mỗi trang đều tràn ngập chữ.
Đó đều là chữ viết tay của Tạ Từ.
Mặc dù đọc tr/ộm nhật ký của người khác là v/ô đ/ạo đ/ức, nhưng tôi thật sự quá tò mò về thứ gọi là hệ thống là thật hay giả, điều này có liên quan đến mối qu/an h/ệ giữa tôi và Tạ Từ.
Nếu anh ấy thực sự có điều phải giấu diếm, tôi có thể tha thứ cho anh ấy.
Nhưng nếu mọi chuyện ngay từ đầu đã là ý của Tạ Từ, thì dù cho có yêu anh thêm lần nữa, tôi cũng sẽ không tiếp tục ở bên cạnh anh để tìm nhục.
…..
“Ngày 9 tháng 9 năm 2020, tôi gặp công chúa nhỏ trong lời đồn. Em ấy kiêu căng và bá đạo. Tôi thích em như vậy. Nhưng, tôi luôn cảm thấy đó là vỏ bọc ngụy trang của em, thật muốn biết con người thật của em như nào.”
“Ngày 21 tháng 10 năm 2020, nhìn thấy rồi.
Hóa ra em cũng biết khóc, khi nhìn thấy một chú mèo con bị ô tô c/án q/ua đường, em đã cố nhịn s/ự s/ợ h/ãi của mình, mang mèo nhỏ đi ch/ôn, còn khóc hai giọt nước mắt.”
“Ngày 2 tháng 7 năm 2021, tôi gặp em trong bước tiệc sinh nhật của một người khác. Tâm trạng của em không tốt, vừa uống rư/ợu vừa dựa vào lan can tầng hai mà ném tiền.
Tôi hỏi em có muốn đi dạo không, em l/ộn người nhảy khỏi lan can.
Mẹ nó, tôi sợ ch*t khiếp, may là tôi đỡ được em.”
“Tôi có giấy chứng nhận rồi. Nhờ vào cuộc hôn nhân thương mại giữa hai doanh nghiệp mà tôi đã có được cô gái mà mình muốn cưới làm vợ. Hệ thống ch/ó m/á, sau khi kết hôn sao tôi lại phải phớt lờ em và làm nh/ục chứ? Tôi chỉ muốn vợ mình được hạnh phúc…..”
“Vì sao tôi không hoàn thành nhiệm vụ, em sẽ ch*ết chứ? Nếu nhiệm vụ của tôi thất bại, hệ thống sẽ gi*ết ch*ết người mà tôi yêu nhất. Đây là thể loại hệ thống th/ần ki/nh gì vậy?”
“Ch/ó hệ thống, khiến tôi hất rư/ợu vào người vợ tôi! Bên cạnh vợ có chai vodka, sao cô ấy không hất lại cơ chứ? Huhuhuhu, tôi đ/au lòng quá, rư/ợu chảy ướt hết quần áo của vợ rồi, thật muốn lau sạch giùm em….”
“Vợ tôi nói rằng thử qua tôi quá tệ!!! Tôi chỉ có thể bảo chị Ngô đổi tất cả các món bữa tối thành thịt nước, hàu, tỏi tây và thận cừu.”
“Vợ…”
Những từ này nhiều đến nỗi nhìn lo/ạn một vòng cũng có thể thấy chữ “vợ” có ở khắp nơi.
Nó giống hệt như giọng nói tôi đã nghe được trước đây.
Hai dòng cuối cùng trong nhật ký là vào ngày cưới của chúng tôi và ngày tôi cùng Diệp Tư Kỳ bị b/ắt c/óc.
“Ngày 10 tháng 4 năm 2023, hôm nay vốn là lễ cưới của tôi và Giang Nam, nhưng tôi đã phá hỏng mọi thứ, hệ thống ng/u ngốc ấy đặt ra nhiệm vụ cuối cùng cho tôi vào buổi sáng: Khi phải lựa chọn giữa Giang Nam và Diệp Tư Kỳ, hãy chọn Diệp Tư Kỳ.”
“Chắc em ấy đã buồn lắm đúng không? Tôi đúng là một thằng kh/ốn n/ạn. Nghĩa đến việc khiến vợ mình buồn như vậy, tôi muốn t*ự s*át luôn cho rồi.”
“Nhưng, tôi không thể để em ch*ết được. Chỉ cần em còn sống, dù cho mấy chục năm tới có phải ăn năn sám hối, chỉ cần em có thể bình an vô sự.”
Dòng cuối cùng của nhật ký vào ngày chúng tôi bị b/ắt c/óc.
Chữ viết đặc biệt cầu thả, nét chữ hằn sâu, từng chữ viết in hằn vào mất trang sổ, có chút rối mắt —
“Tại sao chứ!!!”
“Thì ra, nhiệm vụ lựa chọn giữa hai người họ vốn không phải là hôn lễ giữa chúng tôi, mà là b/ắt c/óc.”
“Tại sao tôi không nhận ra sớm hơn, nhiệm vụ lần trước không đề cập đến thời hạn? Tại sao tôi không nhận ra rằng sau khi tôi đưa ra lựa chọn ở đám cưới, hệ thống lại không thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành? Tại sao? Hệ thống vẫn luôn im lặng, tôi cứ tưởng nhiệm vụ đã hoàn thành. Tại sao….”
“Tại sao!”
“Tại sao, nếu nhiệm vụ thất bại, Giang Nam sẽ phải ch*ết?”
“Tôi không tin vào số phận, tôi tin rằng em ấy sẽ bình an vô sự.”
Câu cuối cùng trong nhật ký là—
“Tôi sẽ không để em phải ch*ết.”
……
Sau khi lật qua cuốn nhật ký dày đặc, mặt tôi đã ướt đẫm.
Những điều từng khó hiểu, khó chấp nhận đã hoàn toàn buông xuống vào lúc này.
Tôi chợt nhớ đến lúc tôi đứng trước cục dân chính.
Tạ Từ quay lưng về phía tôi, giọng anh run run.
Anh nhẹ nhàng hỏi tôi, liệu tôi có thể không l/y h/ôn được không?
Lúc đó tôi vẫn có thể t/àn nh/ẫn từ chối, nhưng bây giờ nghĩ đến việc người đó đã kìm nén cảm xúc của mình, lần lượt hoàn thành những nhiệm vụ đầy nh/ục nh/ã trái với ý muốn bản thân để bảo vệ tôi, đến khi nghĩ rằng mọi thứ cuối cùng đã kết thúc, tôi lại ép buộc anh phải đến cục dân chính.
Ngày hôm đó, trên đỉnh núi, nhìn tôi cố gắng rời xa anh, anh đã cảm thấy thế nào?
Tôi không dám nghĩ về nó.
Chương 21
Chương 14
Chương 28
Chương 19
Chương 37
Chương 16
Chương 43
Chương 14
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook