Phương Dư nhìn tôi với ánh mắt khó nói: "Có lẽ là do cậu đấy."
Tôi cắn ch/ặt môi, đeo lại chiếc túi chéo rồi thở dài: "Vậy hôm nay tôi sẽ đi tìm việc làm thêm có chỗ ở, sau đó xin giáo viên cố vấn cho ra ở ngoại trú."
Phương Dư vỗ vai tôi, ghé sát tai thì thầm:
“Cậu ta tối qua nằm co ro cả đêm trên tấm ván, làm bộ làm tịch ra vẻ si tình lắm. Nhưng này, đừng mềm lòng, cũng đừng nhượng bộ. Dựa vào đâu mà cậu ta chuyển vào thì cậu phải dọn đi? Có muốn dọn thì cũng phải là cậu ta.”
Tôi không nói gì, trong lòng chỉ nghĩ xem nên tìm công việc nào.
Buổi trưa vào căn-tin lấy cơm, hắn lại lặng lẽ xếp hàng ngay phía sau tôi. Tôi vừa lấy xong, cô bác hỏi hắn muốn gì, hắn chẳng do dự mà đáp: "Cho cháu giống bạn vừa nãy ạ."
Trần Khước Chi bưng khay rau ngồi đối diện tôi, khẽ hỏi: "Tôi... ngồi đây được không?"
Đã ngồi xuống rồi, lẽ nào tôi còn lắc đầu đuổi đi?
Chưa ngồi được bao lâu thì có kẻ không mời mà đến. Tôi theo phản xạ căng cả người, tay cầm đũa hơi run. Một Omega khác thản nhiên ngồi ngay bên cạnh tôi, quay sang hắn cười nói:
“Anh Khước Chi, sao lại ăn mấy món nhạt thế này? Ăn của em đi, có sườn xào chua ngọt anh thích nhất.”
Hắn không liếc Omega lấy một cái, chỉ chăm chăm nhìn tôi, lập tức nhận ra sự bất thường. Lửa gi/ận bùng lên, hắn gầm:
“Cút ra chỗ khác ngay! Đừng có ngồi sát Lý Lý!”
Omega sững sờ, thiểu n/ão nhìn hắn: "Anh Khước Chi, em làm gì sai sao?"
Trần Khước Chi phớt lờ thái độ nũng nịu, đứng phắt dậy, xách người kia lên:
“Bàn còn đầy, muốn ngồi đâu thì ngồi.”
Tôi đặt đũa xuống, bưng khay rời đi. Khi đi ngang qua Omega, cậu ta liếc tôi bằng ánh mắt lạnh lùng đầy cảnh cáo.
Tôi cúi mặt giả vờ không thấy. Trần Khước Chi đã lên tiếng: "Nhìn kiểu gì thế? Muốn làm gì Lý Lý hả?"
Hóa ra đêm qua Phương Dư không kể cho hắn nguyên nhân vết s/ẹo. Tôi quay đầu nhìn thẳng Trần Khước Chi, phơi bày vết thương: "Vết s/ẹo này, chính là cậu ta gây ra."
Trần Khước Chi đờ người, đồng tử giãn to. Tôi liếc thấy hắn định nắm tay mình, vội né người. Bất ngờ khay cơm đổ ụp, đồ ăn lẫn dầu ớt dính đầy áo hắn.
Tiếng khay rơi xuống đất khiến tôi gi/ật mình. Phản ứng đầu tiên không phải sợ hãi mà là lo hắn sẽ tức gi/ận. Hắn vốn mắc bệ/nh sạch sẽ, chỉ cần dính một chút bẩn là lập tức cau có đi thay áo. Mỗi lần ở cạnh hắn, tôi đều dè dặt sợ bị chê là phiền phức.
“Tôi…” Tôi vừa định hỏi hắn có sao không, muốn dò xem hắn có nổi nóng hay không.
Nhưng hắn bỗng chủ động lùi xa, khiến tôi cau mày — quả nhiên, hắn gi/ận rồi.
Tôi rụt tay lại. Ai ngờ hắn khàn giọng:
“Lý Lý, tôi giờ… rất bẩn, để tôi tránh xa em một chút, đừng để dính dầu vào người em."
Tôi ngơ ngác nhìn. Hắn cúi xuống nhặt khay, xung quanh đã có bác lao công chạy đến dọn. Trong ánh mắt lúng túng, hắn thoáng ngẩng lên nhìn tôi — dáng vẻ hoàn toàn khác với con người kiêu ngạo, luôn nắm quyền kiểm soát trước kia.
Nhưng tuyến thể của tôi lại ngứa rát, khó chịu vô cùng, không thể nán lại lâu hơn. Tôi vội quay người bỏ đi, để hắn đứng đó một mình.
Bình luận
Bình luận Facebook