“Về nhà thôi.”
Ngồi trên xe của Chu Thận, tôi cảm thấy bồn chồn không yên. Hắn ngay sát bên cạnh, tôi có thể cảm nhận rõ khí áp tỏa ra từ người hắn đang nặng nề một cách đ/áng s/ợ.
Suốt quãng đường, cả hai chúng tôi đều im lặng.
Khi về đến nhà, cánh cửa vừa mở ra.
Chu Thận ném chùm chìa khóa ở hành lang, đẩy tôi dựa vào cửa, cơ thể nóng bỏng áp sát xuống, hơi thở phả ra như th/iêu đ/ốt tôi.
“Trần Hoàn, đừng nói với anh là em đã thay lòng đổi dạ.”
Giọng hắn khàn đặc, tay không ngừng xoa đi xoa lại bờ môi tôi.
Đến khi môi tôi đỏ ửng vì m/a sát, tôi đ/au đớn gi/ật tay hắn ra, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn, giọng đầy phẫn nộ:
“Làm gì thế? Chỉ cho quan thả đèn, không cho dân thắp đèn à?”
Thấy Chu Thận im lặng, tôi liều lĩnh nói tiếp:
“Không đúng! Anh chưa từng thích em, suốt ngày giữ bộ mặt lạnh lùng với em, lại tươi cười với người khác. Muốn chia tay thì nói sớm đi chứ;”
Nói đến cuối cùng, tôi cúi đầu cảm thấy ấm ức.
“Anh hiểu rồi.”
Đột nhiên Chu Thận buông một câu vô duyên, sau đó xốc tôi lên vai đi thẳng về phòng ngủ.
Khi bị ném xuống giường, Chu Thận đang cởi chiếc cà vạt trên cổ. Khi bàn tay hắn chạm đến chiếc khuy áo thứ ba…
Tôi chợt nhận ra tình hình bất ổn, hoảng hốt bật dậy định chạy trốn.
Chu Thận vươn cánh tay dài nắm lấy cánh tay tôi, trong chớp mắt, tôi lại ngã nhào xuống giường. Nhìn người đàn ông đang tiến lại gần từng bước…
Một tay hắn khóa ch/ặt tay tôi trên đỉnh đầu, môi hắn áp xuống. Tay còn lại luồn vào áo tôi.
Chẳng mấy chốc, cơ thể tôi phủ đầy những nụ hôn của hắn.
Đêm đó, tôi phá vỡ hình tượng hiền thục vốn có, phun ra đủ các loại ngôn từ tục tĩu.
Chu Thận không hề tức gi/ận, chỉ mỉm cười nhìn tôi, động tác phía dưới lại càng thêm dữ dội.
Chẳng bao lâu, tôi đã r/un r/ẩy van xin.
Bình luận
Bình luận Facebook