12.
Mà hiện tại, Bùi Chi Hàng đứng trước bức tranh ở trung tâm, nước mắt chảy dài, người bên trong tranh cũng không phải là hắn.
Sợ Bùi Chi Hàng gây chuyện với Dư Nhiên, tôi vội vàng đuổi theo, lúc đi đến trước bức tranh hắn ngẩn người.
Bức tranh rất lớn, che kín một nửa bức tường.
Bối cảnh bức tranh là một buổi đêm u ám ngay cả một tia sáng cũng không có cho thấy lúc đó trong lòng tác giả bi thương cho đó là chính mình.
Đêm đen, cây cầu màu tối, xe mô tô màu đen, ngay cả quần áo cũng màu xám.
Hình ảnh tỏa sáng duy nhất là người thiếu niên ở phía trước đầu xe mô tô.
Cậu mỉm cười, tóc đỏ bị gió thổi bay giữa không trung như là một ngọn lửa lớn đ/ốt sáng cả bầu trời đêm.
Cậu là ánh sáng duy nhất trong đêm đó cũng là hình ảnh sáng duy nhất.
Dư Nhiên cứng người quay đầu lại nhìn tôi, môi cậu mấp máy nhưng lại không phát ra tiếng.
Tôi vốn không định chạy nhanh, tôi thở dài, bước từng bước tới bên cạnh cậu, ngón út khẽ móc lấy tay cậu:
"Mặc dù có hơi nhanh."
"Nhưng mà... em có thể đồng ý lời tỏ tình này của anh không?"
Trả lời lại tôi là cái ôm ấm áp cùng nụ hôn nồng nhiệt của Dư Nhiên.
Người tham qua triển lãm dường như cũng phát hiện ra người trong tranh là Dư Nhiên, tiếng vỗ tay sôi nổi vang lên, mọi người ở đó đều chúc mừng cho chúng tôi.
Chỉ có Bùi Chi Hàng quỳ trên mặt đất khóc mãi không ngừng giống như đã mất đi cả thế giới.
13.
Chia tay mối tình bảy năm, gặp Dư Nhiên rõ ràng chỉ ngắn ngủi có nửa tháng nhưng lại giống như đã qua nửa đời người.
Tôi không biết nhiều về cậu nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại bị cậu hấp dẫn.
Cậu và Bùi Chi Hàng không giống nhau.
Bùi Chi Hàng thích vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của tôi, bằng lòng đến bên tôi dùng tình cảm nóng bỏng hòa tan tôi sau đó xây cho tôi một bức tường thành kiên cố hy vọng tôi vẫn duy trì bộ dạng yêu hắn như trước.
Khi tôi không thể duy trì được nữa hắn lại cảm thấy tôi không biết thấu hiểu, không biết lấy lòng người.
Nhưng Dư Nhiên thì khác, cậu như một ngọn lửa nóng bỏng đến sát lại gần tôi th/iêu đ/ốt hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Đam mê, chân thành, còn mang theo tính tấn công khiến người ta cảm thấy mê muội.
Bút vẽ trong tay tôi vang lên tiếng xoạt xoạt, chỉ cần vừa tưởng tượng đến Dư Nhiên bức tranh dường như cũng bốc ch/áy, linh cảm này mỗi một giây đều khiến người ta say mê.
"Cốc cốc..."
"Anh đã đồng ý thời gian hôm nay đều dành cho em."
Dư Nhiên ở cửa cúi gằm mặt xuống.
Rõ ràng là tôi không giữ lời hứa nhưng cậu lại không xông tới ném cọ vẽ đi như Bùi Chi Hàng, cậu chỉ đứng ở cửa u oán nhìn tôi.
Mãi cho đến khi tôi không còn cách nào làm lơ cậu được nữa.
"Xin lỗi em, hôm nay anh cảm thấy có linh cảm dồi dào."
Tôi nghiêng đầu c/ầu x/in tha thứ, Dư Nhiên thở dài, lại gần tựa đầu cọ lên cổ tôi:
"Hôm qua lúc em tới đây anh cũng nói như vậy."
Đối mặt với lời trách móc từ cậu, tôi cong môi nói:
"Không còn cách nào khác, ngày nào ở cùng với em cũng đều có linh cảm."
Mắt Dư Nhiên sáng lên, môi có chút không thành thật mà dán lên cổ tôi, giọng nói m/ập mờ mơ hồ: "Không phải tại anh mê người quá sao? Em cảm thấy em mới là người ngày ngày bị anh mê mất h/ồn mất vía."
"Anh làm gì có mê hoặc em?"
Tôi sợ ngứa nên né về sau một chút nhưng lại bị nắm eo.
"Anh không lúc nào là không quyến rũ em, em cảm thấy em hiện tại giống như một con gấu bông, không lúc nào ngừng nghĩ tới việc đặt anh lên giường với em."
Mắt thấy phòng vẽ của tôi sắp biến thành "Chiến trường" tôi lập tức bật người dậy nắm lấy cánh tay Dư Nhiên:
"Không phải em nói hôm nay muốn dẫn anh đi xem gì đó ngạc nhiên sao?"
Cổ bị cậu gặm đỏ bừng lên, cậu không tình nguyện mà đứng dậy bày ra cho tôi xem:
"Anh xem, em không hề lừa anh, siêu siêu có tinh thần."
Tôi đỏ mặt để lại một câu: "Anh đi rửa tay."
Tôi chạy vào toilet, để lại con gấu bông với khuôn mặt ăn phải trái đắng.
Bình luận
Bình luận Facebook