Tôi chọn rời đi vào đúng ngày Trần Diên Đông bận rộn nhất.
Dự án lớn nhất công ty đang bước vào giai đoạn then chốt.
Anh ấy không thể rời đi dù chỉ một giây.
Tôi để lại cho Trần Diên Đông một phong thư.
Dặn dò thư ký của anh: "Nhất định phải đợi đến khi dự án hoàn thành mới được đưa cho anh ấy".
Trong thư, tôi viết:
"Trần Diên Đông, từ đầu đến cuối, em chỉ đang lợi dụng anh mà thôi."
"Lợi dụng anh để thoát khỏi Chu Di Xuyên, thoát khỏi sự kiểm soát và trả th/ù của hắn."
"Lợi dụng anh để quay lại sân khấu, tiếp tục đam mê múa."
"Em vốn là loại đàn bà tầm thường, thực dụng."
"Trong cuộc đời em, ngoài vũ đạo và bản thân, chẳng có gì quan trọng."
"Thuở bị b/ắt n/ạt ở trường, em đã níu lấy Chu Di Xuyên như chiếc phao c/ứu sinh."
"Đến khi hắn đính hôn, em lại tóm lấy anh."
"Em rất cảm kích sự giúp đỡ của anh, nhưng cũng chỉ dừng lại ở hai chữ cảm ơn."
"Thân này chẳng có gì giá trị, thứ duy nhất có thể đền đáp anh chỉ còn lại chính bản thân em."
"Những gì có thể cho đi, em đều trao hết cho anh rồi."
"Vậy nên, giữa chúng ta không còn thiếu n/ợ, từ nay về sau... hai ngả phân ly."
Bình luận
Bình luận Facebook