11.
Hôm sau vào buổi chiều, tôi vẫn ra khỏi nhà đúng giờ.
Hình như so với nỗi sợ khi phải đi phát tờ rơi.
Thì hình như tôi… Càng muốn gặp Hạ Giang Nhiễm hơn.
Lần này tôi không cần nhẫn nhịn nữa.
Vừa ra khỏi tàu điện ngầm thì tôi đã nhìn thấy Hạ Giang Nhiễm đứng trong đám người.
Anh ấy cao g/ầy, trên người mặc đồng phục cảnh sát, cho dù có đứng giữa biển người của quảng trường thì vẫn bắt mắt như một sự tồn tại duy nhất.
Tôi nhìn những người đứng bên cạnh anh ấy, thoáng chốc cảm thấy hơi do dự không muốn tiến lên.
Nhưng Hạ Giang Nhiễm lại chủ động qua đây, trên môi mang theo ý cười.
“Tôi còn tưởng cô lâm trận bỏ chạy chứ.”
Tôi gượng cười vài tiếng: “Sao… Sao có thể chứ?”
Hạ Giang Nhiễm đưa cho tôi một chồng sổ nhỏ.
“Nhiệm vụ hôm nay của cô là đi phát mười cuốn sổ tuyên truyền phòng chống l/ừa đ/ảo này, đồng thời phải giải thích cho người ta hiểu, cô đi theo tôi làm quen công việc chút đã.”
Tôi nắm ch/ặt lấy chồng sổ nhỏ, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Hạ Giang Nhiễm chọn ngẫu nhiên một người đang đi trên đường làm mẫu.
“Xin chào đồng chí…”
Sau đó Hạ Giang Nhiễm lại đưa tôi đi quanh quảng trường hai vòng.
Ngoại trừ có một bạn nhỏ tò mò nên chủ động hỏi xin tôi một cuốn sổ thì phần còn lại vẫn nằm trong tay tôi.
Nếu như tôi lén lút vứt đi hai quyển thì chắc anh ấy không phát hiện ra đâu nhỉ?
Nhưng còn chưa kịp áp dụng suy nghĩ x/ấu xa đó thì Hạ Giang Nhiễm đã bước đến chỗ tôi.
“Tôi làm xong rồi, còn cô?”
Không đợi tôi trả lời thì anh ấy đã nhận lấy chồng sổ tuyên truyền trong tay tôi rồi bắt đầu giúp tôi tìm mục tiêu.
“Chào đồng chí, chúng tôi là…”
Hạ Giang Nhiễm dừng lại, dùng ánh mắt ra hiệu.
Tôi giữ vững bình tĩnh rồi nói tiếp.
“Chúng tôi đến từ trung tâm tuyên truyền phòng chống l/ừa đ/ảo qua mạng của thành phố N.”
“Gần đây có rất nhiều vụ án người dân bị l/ừa đ/ảo qua mạng, chúng tôi muốn mọi người nâng cao cảnh giác…”
“Phàm là những tin nhắn đột nhiên hiện trên điện thoại hay trên web, tự xưng là công an hay các cơ quan nhà nước yêu cầu mọi người chuyển tiền…”
Có Hạ Giang Nhiễm nói giúp tôi mấy câu thì tôi đã nhanh chóng phát được sổ tuyên truyền.
Hai chúng tôi kẻ xướng người họa, ngược lại còn hơi ăn ý, rất nhanh đã phát hết sổ.
Người được chúng tôi tuyên truyền cuối cùng là một dì trung niên, sau khi được tuyên truyền còn rất vui vẻ tặng quà cho chúng tôi, còn cảm ơn chúng tôi.
“Cảm ơn hai người các cậu nhé, chàng trai và cô gái này rất xứng đôi.”
Mặt của tôi nóng bừng, tôi vừa xua tay vừa liên tục nói không phải.
Sau đó tôi nhanh chóng liếc nhìn vẻ mặt của Hạ Giang Nhiễm, ngược lại anh ấy rất bình tĩnh, còn híp mắt cười chào tạm biệt dì đó.
Bình luận
Bình luận Facebook