Khách sạn là do Thịnh Trạc đặt.
Có lẽ quan tâm đến thân phận của tôi, nên đặt rất cao cấp.
Khi tôi đến, cậu ấy mặc áo choàng ngủ, ôm laptop ra vẻ tập trung.
Thấy tôi đến, biểu cảm chẳng có gì gợn sóng.
“Bài tập còn một phần nhỏ, tối nay phải nộp.”
Thật bình tĩnh, khiến tôi bối rối.
Tôi ngồi trên sofa một lúc, đi dạo vài bước, ngồi lên giường, cảm thấy hơi kỳ lạ, rồi lại đứng dậy.
“Tôi đi tắm trước.”
Trước.
Lời vừa buông, mặt đã nóng bừng lên.
Một lời ám chỉ ngầm hiểu, khúc dạo đầu cho cuộc chinh ph/ạt thể x/á/c của người trưởng thành.
Thịnh Trạc ngẩng mắt, đáy mắt trong veo phản chiếu ánh sáng màn hình laptop.
“Ừ.”
Âm cuối lên giọng, nghe ra tâm trạng khá tốt.
Chui vào phòng tắm, tim vẫn đ/ập thình thịch.
Bao năm nay, bên cạnh tôi không phải không có alpha.
Nhưng tôi chỉ một lòng muốn giữ vững vị trí số một bảng xếp hạng người giàu thành phố A, không rảnh cho tình ái.
Hơn nữa, loại thấp kém tôi cũng chẳng thèm, cùng loại đỉnh cao thì toàn những tên không đào hoa cũng kiêu ngạo.
Xếp hạng của Thịnh Trạc hẳn không thấp, không biết thuộc loại nào.
Không sao, tốn tiền m/ua sự tiện lợi thôi.
Cách làm của anh cả, đ/á/nh đổi tương lai và nửa gia tài vào đó, tôi thật không thể tán thành.
Anh hai cũng ng/u ngốc, tiêm th/uốc uống th/uốc còn phải kiểm tra trạng thái sinh lý định kỳ, đ/au đớn biết bao.
Tôi đặt máy sấy tóc xuống, nhìn chằm chằm vào hình ảnh mình trong gương, hít một hơi sâu, thở ra từ từ.
Ừm ừm, vậy nên lựa chọn của tôi là tối ưu nhất.
Một kết luận, cũng là tự khích lệ bản thân.
Sớm muộn gì cũng phải trải qua nạn này, tối nay coi như dùng thử đi, nếu cậu ấy không được, còn kịp đổi người.
Đẩy cửa ra, Thịnh Trạc đã thu dọn máy tính, chống gối dựa nghiêng trên sofa, lướt điện thoại thờ ơ.
Nghe tiếng mở cửa, cậu ấy quay đầu nhìn, đuôi mắt nâng lên một vẻ kinh ngạc không che giấu.
Tôi không tự nhiên kéo lại áo choàng, chậm rãi bước tới.
“Tóc.”
Anh ngập ngừng, “Buông xuống trông đẹp hơn.”
Ồ, ý là kiểu tóc chải chuốt của tôi x/ấu xí hả.
Nhớ lại tiếng “chú” đùa cợt của cậu ấy, tôi vô thức đưa tay sờ đuôi tóc, hơi bực.
Sáng nay vật vã nửa tiếng đồng hồ đấy.
Nhưng anh cả cũng đã nhắc nhở khéo rằng, trang phục quá trưởng thành trên người tôi có chút không hợp.
Nhưng…
“Như thế trông giống mấy tổng giám đốc bá đạo hơn.”
Thịnh Trạc mím môi cười: “Sếp Giang à, anh vốn dĩ đã là như vậy rồi, không cần giống.”
............. Xã giao kết thúc.
Tiếp theo nên nói gì nhỉ?
À à à, hợp đồng hợp đồng.
Tôi cúi đầu lục tìm trong túi, đột nhiên Thịnh Trạc đứng bên cạnh.
“Đợi, đợi đã, đừng vội..................”
“Sếp Giang này, anh ăn khỏe không?”
?
Tôi dừng động tác, ngơ ngác nhìn cậu ấy.
Trong chớp mắt hiểu ra, x/ấu hổ vội vàng rút lại ánh nhìn.
“Cái này....tôi cũng không biết.”
Chưa từng làm lần nào, làm sao tôi biết khẩu vị của tôi lớn nhỏ thế nào, dù sao bình thường cũng không ham muốn mạnh.
Thịnh Trạc sững lại, dường như không hiểu, nhưng vẫn gật đầu đáp lời:
“Tôi đói khá lâu rồi, muốn ăn nhiều một chút.”
“Ồ ồ.................. không vấn đề, tôi có thể.”
Ăn nhiều thì ăn nhiều vậy, sức mạnh cơ bụng của tôi cũng khá, chắc chịu được.
“Chúng ta bắt đầu ăn từ đâu?”
Hình như cả phim lẫn sách đều bắt đầu từ việc gặm ng/ực.....................
Thịnh Trạc mở cửa, nhân viên khách sạn hô to một tiếng “Dịch vụ phòng——”
Xe đẩy thức ăn đẩy vào phòng, bày đầy một bàn trà.
Ch*t ti/ệt.
Tôi x/ấu hổ tức gi/ận cài lại áo choàng đã cởi nửa chừng, kéo chăn lên chui cả người vào trong.
Tạm thời không có mặt mũi gặp người.
Cách lớp chăn vẫn nghe thấy Thịnh Trạc đang nhịn cười.
“Xin lỗi sếp Giang, em chưa ăn tối, có hơi đói.”
Cậu ấy vỗ vỗ cục chăn phồng: “Anh có muốn ăn một chút không? Dù sao nếu không no bụng thì..................”
Không no thì không làm được việc phải không?
Sợ lại hiểu lầm, tôi nghiến ch/ặt miệng không nói gì.
Thịnh Trạc đ/è xuống, cách tấm chăn khẽ cười.
Bình luận
Bình luận Facebook