"Đã mười năm rồi, nghiệp chướng đã tạo, cũng đến lúc phải trả."
"Tiêu Khiêm, là mày, tao biết chính là mày!"
Vương Thúy run bần bật vì sợ hãi, nhưng miệng vẫn không chịu thua: "Tại mày không nghe lời tao khuyên! Tại mày cứ nhất quyết chặn đường ki/ếm tiền của bọn tao, tao đã cảnh báo mày biến đi rồi, mày cứ đòi nhúng mũi vào chuyện người khác, mày ch*t là do tự mày hại mày! Đừng có trách ai khác!"
"Bọn nhỏ tội nghiệp kia nếu không có bọn tao thì ra ngoài xã hội cũng chỉ là rác rưởi. Tao nghiêm khắc là vì muốn tốt cho chúng nó thôi!"
Ba người hối hả chạy qua từng toa tàu. Nhưng đoàn tàu vốn chật cứng người, giờ lại tĩnh lặng đến không một tiếng động, chẳng thấy bóng người nào!
Thanh Sơn Tiểu Đạo vừa chạy vừa nói như sú/ng liên thanh: "Các người không nhìn thấy người sống là do ở cạnh Thi Nữ quá lâu, trên người đã nhiễm tử khí, đang ở ranh giới giữa âm dương. Vì vậy các người không thấy được người trần nữa, nhưng yên tâm là hình thái vật lý của đoàn tàu không hề thay đổi!"
Vậy phải làm sao? Thân thể người thường làm thế nào đối phó được Thi Nữ? Chẳng lẽ chỉ còn đường chờ ch*t?
Đúng lúc tuyệt vọng nhất, Đỗ Phương chợt lóe lên ý tưởng: "Đoàn tàu này vận chuyển hỗn hợp, mấy toa cuối có chở gia súc. Tôi thấy có gà!"
Thanh Sơn Tiểu Đạo vui mừng: "Tốt quá! Từ xưa m/áu gà đã có tác dụng trừ tà, chắc chắn hữu dụng!"
Khoang hàng hóa nằm ở cuối đoàn tàu. Vương Thúy lớn tuổi nhất nhanh chóng đuối sức, thở hổ/n h/ển cầu c/ứu: "Đại sư, tôi có thể đưa tiền, mấy năm nay tôi tích cóp rất nhiều, chỉ cần ngài c/ứu tôi!"
"To gan! Bà tưởng tôi tham tiền sao? Tôi theo đuổi chính đạo của nhân gian!" Thanh Sơn Tiểu Đạo nghiêm nghị quát. "Chân tay không nghe điều khiển là dấu hiệu bị tà khí xâm nhập. Có phải đầu còn nặng như đeo đ/á? Ấn vào huyệt hổ khẩu, nếu đ/au tức là tà khí đã vào tim phổi."
Vương Thúy thử ấn, mặt mày tái mét: "Đau thật!"
"Có một cách thử nghiệm. Vừa tự rạ/ch m/áu mình, vừa uống m/áu gà tươi sẽ làm cực dương đối kháng với cực âm."
Trong lồng gà ngập phân, mùi hôi thối xộc lên mũi. Vương Thúy nghiến răng cắn đ/ứt cổ gà. Những sợi tóc quấn quanh người bà ta lập tức co rúm lại như bị bỏng. Bà ta vội vàng nuốt ực cả m/áu lẫn thịt, hoàn toàn không nhận ra...
Một đôi bàn tay khô quắt từ từ bò lên cổ bà ta. Những móng tay mà tôi mài bén nhọn từ lâu, trong khoảnh khắc bà ta quay đầu.
Tôi vui sướng đ/âm sâu chúng vào cơ thể bà ta.
Bình luận
Bình luận Facebook