‘Cùng một câu nói, nhưng giờ đây lại được thốt ra với người mà hắn ta so sánh với ta lúc trước, thật là mỉa mai!’ ta thầm nghĩ.
Khác với tính cách nhẫn nhịn của ta, Triệu Viên Viên lập tức bùng n/ổ.
"Nàng ta tốt bụng vậy sao? Vậy thì hủy hôn đi, chàng đến cầu hôn nàng ta đi! Chàng đến tìm ta làm gì?"
Ta vội vàng xua tay.
"Thôi mà, thôi mà, ta không muốn!"
Triệu Viên Viên càng thêm t ứ c gi ậ n.
"Lúc đầu ta thấy nàng ta quấn quýt bên ngươi mỗi ngày, còn tưởng ngươi giỏi giang lắm. Nàng ta không muốn thì ta cũng không cần! Ta sẽ về nói với phụ thân ta hủy hôn!"
Nói xong, cô ta hất tay áo bỏ đi.
Chu Cẩn vội vàng đuổi theo, ta cũng vội vàng kéo Lăng Vân ra khỏi cửa.
"Xem ra hôm nay hắn ta không thoát được rồi. Chúng ta mau đi điều tra vụ án thôi."
Sau vài ngày truy vết, vụ án đã có chút manh mối.
Ta bí mật hỏi thăm những người hàng xóm láng giềng của Trịnh Tú Tài nhưng vẫn không thu được gì, tuy nhiên chúng ta lại nắm được một manh mối khác.
Trên đường phố không thấy bóng dáng thanh niên trai tráng nào, vì Thông Châu vừa áp đặt một loại thuế mới cho vấn đề lao động khổ sai.
Theo quy định của triều đình, nam giới trưởng thành phải lao động khổ sai và làm binh lính cho đương triều.
Nói trắng ra, đó là cưỡng ép lao động khổ sai cho triều đình.
Không những không được trả công, mà nếu không đi, họ còn phải bồi thường tiền thuế cho các chư Huyện.
Phía nam Thông Châu có một con sông lớn tên là Lan Giang.
Đợt lao động khổ sai lần này là đi đắp đê ven sông.
Mùa nước lớn trên Lan Giang hằng năm vào dịp Thanh Minh, còn gọi là lũ Hoa Anh Đào.
Mới chỉ là tháng Chín, mà Trần Huyện lệnh đã lo đắp đê phòng lũ, quả thực hơi sớm.
Không hiểu sao, ta và Lăng Vân đều cảm thấy có gì đó mờ ám trong đợt lao động khổ sai này.
Chúng ta quyết định chia nhau ra.
Ta sẽ đi tìm Tiểu Đinh để tra hỏi thêm về sự thật cái chớc của Trịnh Tú Tài, Lăng Vân cải trang thành dân phu đi đắp đê.
Trước khi Trịnh Tú Tài qua đ ờ i, cậu ta đã cho Tiểu Đinh được tự do để cậu ấy thoát khỏi thân phận nô bộc.
Ngôi nhà cũ cũng được để lại cho tên tiểu đồng này sau khi Trịnh Tú Tài chớc.
Khi ta trở về nhà Trịnh Tú Tài, Tiểu Đinh đang ngồi trong sân đ/ốt tiền vàng.
Thiếu niên này vừa khóc vừa đ/ốt những tờ giấy vàng mã.
"Công tử, họ bảo thất(*) thứ hai thì không được khóc, nhưng ta không nhịn được. Công tử sẽ không trách ta chứ?"
(*) Thất: hay cúng thất đây là một nghi lễ quan trọng không thể bỏ qua trong phong tục m/a chay, mục đích để linh h/ồn sớm giải hết nghiệp chướng được siêu thoát về miền tây phương cực lạc.
"Những kẻ đáng chớc kia không chớc, một người tốt như công tử lại chớc? Rốt cuộc là kẻ á c nào đã gi*t người? Hắn sẽ phải đền tội!"
Tiểu Đinh ngước lên trời ch ử i bới tên s á t nhân, vẻ mặt ph ẫ n n ộ, không giống như đang giả vờ.
Bình luận
Bình luận Facebook