"Ê, sao cậu cứ im thin thít thế?"
"Cậu suốt ngày lang thang trong làng như thế không mệt à?"
"Rốt cuộc tại sao cậu t/át Trần đại thẩm? Lẽ nào đồng tiền cổ bà ấy nhặt được thật sự là của cậu?"
Tuần trước, mẹ Trần Đại Minh lên núi sau hái nấm, trên đường về nhặt được đồng tiền cổ xỉn màu.
Bà ta cầm đồng tiền lên khoe khắp xóm. Dân làng xì xào: "Trần đại thẩm phát tài rồi, đồng tiền này chắc đắt lắm!".
Liếc mắt nhìn qua, tôi gi/ật mình nhận ra đây là "tiền ngậm miệng" - thứ người ta nhét vào miệng tử thi khi ch/ôn cất.
Loại tiền này giữ hơi thở cuối cùng của người sống, đồng thời chứa luôn sinh khí đầu tiên của linh h/ồn mới ch*t.
Nếu Trần đại thẩm mang thứ này về nhà, cả gia đình bà ta sẽ gặp đại họa.
Không chần chừ, tôi vụt tay t/át mạnh vào mặt bà ta, gi/ật lấy đồng tiền rồi ba chân bốn cẳng chạy mất dép.
Cuối cùng, trước ánh mắt kinh ngạc của cả làng, tôi ném thứ đồng xui xẻo ấy xuống hồ nước sau núi.
"Nhị Ngốc! Lên tiếng đi chứ!"
Tôi dừng bước, nghiêm mặt nhìn Chu Bân từng chữ:
"Ở cái làng này, mọi thứ nhặt được đều là của tao!"
Chuyện người sống do trưởng thôn lo, chuyện người ch*t - tao quản.
Chu Bân cúi gằm mặt im bặt. Tôi mặc kệ, tiếp tục dạo bước quanh sườn núi.
Tên tôi là Trần Bình An, nhưng cả làng đều gọi tôi là Trần Nhị Ngốc.
Còn Trần Đại Ngốc chính là cha tôi.
Trước kia cha tôi hoàn toàn bình thường. Nghe kể lúc mẹ tôi sinh tôi khó đẻ, ông chạy đến miếu thổ địa quỳ suốt đêm.
Từ đó, ông cứ đờ đẫn ra.
Chỉ mình tôi biết: Để tôi chào đời bình an, cha đã đ/á/nh đổi với thổ thần, trở thành "người giữ làng" của chúng tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook