Tôi ch*t rồi.
Không phải kiểu “gục xuống rồi thiếp đi”, mà là thật sự đã ch*t, x/á/c nhận t/ử vo/ng, giấy chứng tử, hỏa táng, tro cốt đặt trong hộc tủ chùa Long Tĩnh, tầng ba, gian số 47.
Tôi tên là An Tĩnh. Người yêu tôi là Hạ Duy.
Chúng tôi đã sống bên nhau mười một năm. Cùng nhau nấu ăn, cùng nhau cãi nhau, cùng nhau nằm nghe tiếng mưa rơi giữa đêm khuya. Nhưng mối qu/an h/ệ ấy, chưa từng được công khai. Trong mắt người ngoài, chúng tôi chỉ là “bạn cùng phòng”.
Tôi ch*t rồi. Không kịp nói một lời từ biệt. Không kịp đặt chiếc nhẫn cầu hôn vào tay em. Không kịp dặn em phải sống tiếp.
Trở về dương gian, tôi phát hiện em đang tập quen với cuộc sống không có tôi. Em dọn nhà. Em nấu ăn. Em xem phim tình cảm và khóc một mình.
Em sống, nhưng không thật sự sống.
Tôi ở bên cạnh em, em không hề hay biết. Tôi muốn vươn tay chạm vào em, nhưng lại sợ em nhận ra mà đ/au thêm lần nữa.
Bảy ngày, là phần thưởng.
Cũng là trừng ph/ạt.
Tôi cứ tưởng mình trở về để em quên tôi.
Hóa ra, là để tôi học cách… rời xa em.
Tôi trở về nhân gian, Diêm Vương nói tôi là người "mệnh tận nhưng tâm thiện", ch*t vì c/ứu người, nên được ban cho bảy ngày quay lại dương thế. Bảy ngày, không hơn một khắc.
Người tiễn tôi lên là một Q/uỷ Sai trẻ tuổi, tóc buộc cao, mặc y phục màu chàm nhạt, khí chất nhàn nhạt như sương m/ù đầu xuân. Trước khi rời đi, y nói: “Đến hết ngày thứ bảy, chúng ta gặp lại. Lúc ấy, anh phải đi, không được luyến tiếc.”
Tôi gật đầu, nhưng không hứa.
Bởi vì tôi biết, tôi sẽ luyến tiếc.
Tôi không thể không luyến tiếc.
Tôi đứng trước căn hộ tầng mười hai, nơi từng là tổ ấm của tôi và Hạ Duy. Đã hơn nửa tháng kể từ ngày tôi qu/a đ/ời, nhưng tất cả vẫn y nguyên - ô cửa kính mờ mờ hơi nước, tấm biển ghi tên tôi còn chưa tháo khỏi hộp thư, và chiếc chuông gió nơi ban công vẫn reo từng tiếng ngắn như một lời chào.
Tôi xuyên qua cửa, không cần dùng chìa khóa nữa. Cơ thể giờ chỉ là một thể linh h/ồn, có thể đi qua bất kỳ vật cản nào. Nhưng cảm xúc thì vẫn nguyên vẹn - thậm chí còn bén nhạy hơn cả khi còn sống.
Căn nhà vẫn thế. Nhưng người bên trong... đã khác.
Hạ Duy đang ngồi dưới sàn phòng ngủ. Căn phòng tối om, không bật đèn. Ánh sáng lờ mờ từ ngoài cửa sổ đổ vào, chiếu lên từng viên th/uốc màu trắng vương vãi trên sàn.
Cậu ấy đang ôm bụng, ngả người dựa vào tủ đầu giường. Một lọ th/uốc lăn lóc bên cạnh, tôi đoán cậu ấy vừa đ/á/nh rơi nó.
Tôi sững lại.
Là th/uốc ngủ.
Tôi nhận ra cái lọ đó. Loại viên nén nhỏ, trắng nhạt, có đường rãnh ở giữa. Thứ tôi từng giấu kỹ, đề phòng một ngày Hạ Duy dùng nó sai cách. Nhưng tôi đã ch*t, nên chẳng ai giấu nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook