“Làm sao bây giờ, ta đã hứa với Thanh Vĩ giúp nàng b/áo th/ù.” Ta nhe răng cười: “Việc Q/uỷ Đỏ đã hứa, không làm không xong.”
Phán Quan vung ra sợi xích đen dài, không nói hai lời liền định trói ta.
Xích sắt giữa không trung bị làn sương mỏng chặn lại.
“Đại nhân muốn trói nàng, đã hỏi qua bản quân chưa?”
Giang Cảnh Hoài từ hư không đứng chắn trước mặt ta, bàn tay ngọc trắng khẽ vồ nhẹ, xích sắt đ/ứt thành nhiều đoạn rơi lả tả.
Phán Quan lạnh giọng: “Q/uỷ Quân, đừng quá phận.”
“Bản quân từng giao ước với các ngươi, mọi tội lỗi nàng gây ra ở nhân gian đều do ta gánh. Gi*t ch/ém tùy ý.”
“Giang Cảnh Hoài, nàng ta phải chịu h/ồn phi phách tán đấy, ngươi chịu nổi sao?”
Tim ta đ/au nhói, tay siết ch/ặt vạt áo Giang Cảnh Hoài.
Phán Quan mở sổ sinh tử:
“Trăm năm qua Giang Trĩ Ngư đã s/át h/ại hàng chục người, mỗi người một đ/ao. Q/uỷ Quân đại nhân, trái tim ngài không chịu nổi nhát đ/ao tiếp theo rồi.”
Thì ra Giang Cảnh Hoài dùng tim mình giao dịch với Minh Phủ.
Khi Q/uỷ Đỏ ra đời, sát khí ngút trời, ta lang thang khắp nhân gian tìm gi*t bọn phụ tình để thỏa cơn gi/ận.
Giang Cảnh Hoài từng ngăn cản, ta tưởng y đồng lõa với kẻ x/ấu. Nào ngờ mọi tội nghiệt đều do y thay ta gánh chịu.
“N/ợ ta tự trả, cần gì chàng ấy...”
Chưa dứt lời, Giang Cảnh Hoài đã bịt miệng ta lại: “Tiễn khách.”
“Q/uỷ Quân, tự giải quyết cho tốt.”
Đại điện chìm vào tĩnh lặng. Giang Cảnh Hoài vén tà áo, đối diện đôi mắt đẫm lệ của ta.
“Trái tim của chàng đâu?”
Giang Cảnh Hoài lặng thinh, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.
Ta nâng mặt y, giọng r/un r/ẩy: “Chàng thay ta trả n/ợ?”
“Ta nguyện ý.” Giọng điệu không cho cãi của y khiến ta bừng bừng nổi gi/ận, đứng phắt dậy biến mất khỏi đại điện.
Giang Cảnh Hoài đuổi tới biên giới Q/uỷ Vực chặn ta lại: “Nàng định làm gì?”
Mắt ta đỏ ngầu, sát khí bốc lên ngùn ngụt: “Đi cư/ớp lại trái tim cho chàng!”
Giang Cảnh Hoài nắm tay ta đặt lên ng/ực: “Nó đã thuộc về nàng rồi.”
Đôi mắt pha lê nhạt của y chứa đầy sự chân thành hiếm thấy.
“Ta không cần!” Ta gầm lên với y: “Ta muốn một Giang Cảnh Hoài nguyên vẹn! Minh Phủ không trả, ta sẽ san bằng Minh Phủ!”
“Cô nương, không đợi ngươi động thủ, bản quân cũng phải đến đây một chuyến.” Biên giới Q/uỷ Vực bỗng dậy sóng lớn, bầu trời xám xịt x/é toang một khe hở.
Từ khe hở bước ra một thư sinh áo xanh tầm thường, nhưng ta đã dán ch/ặt mắt vào khuôn mặt hắn ta.
Chính là thư sinh dưới hồ!
Năm đó khi còn là Q/uỷ Đỏ, ta tình cờ đi qua thôn Ngư Lăng, thấy một nhân ngư thê lương nằm bên bờ, vảy mất hết ánh sáng.
Ta dừng bước hỏi chuyện.
Nhân ngư nói tên nàng là Thanh Vĩ, bị dân làng bức tử, phu quân vì nàng mà tuẫn tình, yên nghỉ dưới đáy hồ.
Động lòng trắc ẩn, ta hứa c/ứu hắn ta một mạng.
M/áu Giang Cảnh Hoài là thứ bổ dưỡng nhất để dưỡng thi, ta đưa cho nàng con d/ao găm, bảo dẫn dụ “A Nhân” gi*t Giang Cảnh Hoài.
Vừa đạt mục đích của ta, vừa c/ứu được người tình của nàng.
Nhưng ta nào ngờ, người này lại là Diêm La.
Giang Cảnh Hoài lập tức kéo ta sau lưng, thản nhiên nói: “Diêm La đại nhân.”
Diêm La khẽ mỉm cười: “Q/uỷ Quân tân hôn, chưa kịp chuẩn bị lễ vật, thứ tội.”
Ta nheo mắt, gió bốn phía nổi lên bộc lộ sự th/ù địch.
Giang Cảnh Hoài xoa đầu ta an ủi, nghiêm túc đối đáp: “Ngài làm phu nhân ta sợ rồi.”
Diêm La thu uy áp: “Xin lỗi tiểu phu nhân.”
Dường như hắn ta không nhớ ta, thản nhiên trò chuyện với Giang Cảnh Hoài.
“Lần này, là đến thương lượng với Q/uỷ Quân một việc.”
Diêm La vào điện, tự nhiên ngồi lên vị trí chủ tọa.
Giang Cảnh Hoài khẽ cười không hề tức gi/ận: “Xin đại nhân cứ nói.”
“Đã n/ợ không trả được, vậy dùng luôn trái tim tiểu phu nhân để đền.”
Bình luận
Bình luận Facebook