Trước ngày cưới một hôm, bạn tôi gửi cho tôi mấy đoạn video.
Trong video, mùa đông, người ta còn phải mặc áo lông vũ, vậy mà mẹ chồng tôi chỉ mặc một cái áo sơ mi cộc tay, đứng trước cổng nhà cũ cầm một miếng vải bông nhỏ chưa to bằng mặt tôi.
Vừa mới mưa xong, con đường đất bên ngoài toàn là bùn.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, bà đã quỳ thẳng xuống nền đất lạnh ngắt.
Dùng miếng vải ấy lau từng vệt nước đọng dưới đất.
“Trời ơi, Mỹ Hà, chị làm gì vậy? Trong nhà xảy ra chuyện à?” — giọng một người hàng xóm vang lên.
Mẹ chồng tôi ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ hoe, cả người r/un r/ẩy, ho liên hồi.
“Khụ khụ khụ… Không sao, con dâu tôi thích sạch sẽ. Tôi phải lau hết mấy vũng bùn này. Ngày mai mà làm bẩn váy cưới, nó sẽ gi/ận mất.”
Miệng nói, tay bà vẫn không ngừng lau.
Cả bàn tay dính đầy bùn đất, ngón tay sưng đỏ vì lạnh.
Bà hàng xóm nghe xong thì tặc lưỡi một cái:
“Sạch sẽ cái nỗi gì, con nhỏ thành phố đó xem thường quê mình, nó đang làm khó chị đấy!
Tôi nói thật, chị hiền quá là bị b/ắt n/ạt đấy. Đứng dậy mau! Để ngày mai tôi giúp chị dạy dỗ lại nó.
Chưa thấy đứa con dâu nào dám trèo lên đầu mẹ chồng như vậy!”
Mẹ chồng tôi chỉ cười, lắc đầu:
“Biết là chị thương tôi, nhưng thời buổi này khác rồi. Giờ nó mới là chủ của cái nhà này.
Tôi phải nghe lời, không sao đâu… khụ khụ khụ…”
Miệng thì nói không sao, mà thân thể bà thì càng lúc càng run lẩy bẩy.
Nhìn như chỉ cần gió lớn một chút là ngã gục tại chỗ.
Hàng xóm cuống quá, chạy thẳng ra đầu làng gọi thêm người đến, cả nhóm các bà già chuyên hóng chuyện đ/ộc mồm đ/ộc miệng kéo tới.
Nghe xong chuyện, ai nấy đều gi/ận sôi, bảo mai nhất định phải cho tôi một bài học.
Dạy tôi biết ai mới là "bà lớn", "bà nhỏ" trong cái nhà này.
Mẹ chồng lại bắt đầu sử dụng "kĩ thuật diễn trà xanh":
“Các chị à, tôi thật sự không sao đâu, tôi hiểu lòng tốt của các chị.
Tôi nghĩ chắc giữa tôi với con dâu có chút hiểu lầm. Ngày mai gặp mặt nói chuyện rõ ràng là ổn thôi.”
Tôi xem đến đây mà suýt trợn trắng mắt.
Nhìn miếng vải trong tay bà mà buồn cười không chịu được.
Gần tiếng trôi qua, hơn nửa miếng vải nhỏ ấy vẫn còn khô ráo.
Mấy giọt nước bẩn ấy chẳng là gì trong mắt tôi.
Chỉ tiếc là đám người đó ai nấy đều có mắt như m/ù.
Đoạn cuối cùng trong video là lúc chồng tôi – Chu Vĩ – xuất hiện.
Vừa thấy mẹ đang quỳ, mắt anh lập tức đỏ hoe.
Lần này mẹ chồng diễn sâu hơn chút, miếng vải cuối cùng cũng thấm ướt hết.
Bà nhìn Chu Vĩ, nghẹn ngào nói:
“Con trai, mẹ làm nhanh lắm, đảm bảo mai lúc con bé tới sẽ chẳng còn vết bùn nào nữa.
Chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc, mẹ làm gì cũng được.”
Đến đây là hết video, nhưng tôi cũng chẳng cần xem tiếp.
Chắc chắn Chu Vĩ đần độn đã bị mẹ mình dắt mũi.
Quả nhiên, chưa tới vài phút sau anh gọi cho tôi, giọng còn lạc đi vì khóc:
“Vợ ơi, em có biết mẹ đối xử với em tốt thế nào không? Bà…”
Câu sau nghẹn lại trong tiếng nức nở.
Một lúc sau, Chu Vĩ mới nói tiếp:
“Từ giờ em nhất định phải hiếu thuận với mẹ, trong nhà này mẹ là người quan trọng nhất.
Em phải làm một người con dâu tốt, biết ơn!”
Hừ, tôi còn chưa bước chân qua cửa.
Đã mang danh “tiểu thư thành phố”, lại còn bị gán cho món n/ợ tình cảm to đùng.
Bạn tôi nhắn tin đến:
【Này, tao thấy mẹ chồng mày hơi trà xanh đấy, không dễ chơi đâu, mày phải cẩn thận.】
Tôi bật cười. Thật trùng hợp làm sao — tôi cũng là trà xanh mà.
Chỉ tiếc, bà ấy là “trà xanh hết date”, sao đấu lại được “Bích Loa Xuân ngàn năm”?
Tôi thay đồ, lập tức lái xe về quê Chu Vĩ.
Một trà xanh đẳng cấp sẽ không để những tin đồn ảnh hưởng đến mình lan sang tận ngày hôm sau!
Bình luận
Bình luận Facebook