Bùi Á, trợ lý Bùi, trợ lý số một của tập đoàn Phí thị, cánh tay phải đắc lực của tôi. Da trắng, mặn mà, eo thon, chân dài; ra ngoài xã giao lịch lãm, vào bếp nấu nướng khéo léo. Nhưng là đàn ông.
Tôi vòng tay qua vai Bùi Á, cười khiêu khích với bố: "Bố tìm vợ cho con, không đòi hỏi phải đẹp hơn Tiểu Bùi, nhưng ít nhất cũng phải tương đương chứ? Không thì con bị chênh lệch tâm lý mất!"
Bố tôi biết rõ tôi đang cố chọc tức ông, nhưng vẫn không nhịn được gi/ận dữ trợn mắt: "Đừng có nói nhảm! Tiểu Bùi là đàn ông, so sánh với vợ tương lai của con làm gì!"
"Con không quan tâm." Tôi ôm ch/ặt cánh tay Bùi Á, tựa đầu lên vai anh, làm bộ thẹn thùng: "Nói về nhan sắc, con chỉ công nhận tiêu chuẩn này. Nếu con là phụ nữ, chắc chắn phải lấy bằng được Tiểu Bùi."
Nói xong, tôi còn cố ý lên giọng the thé thêm câu: "Tiểu Bùi, anh sẽ không chê em chứ hả?"
"Biến ngay!" Bố tôi chắc bị kích động bởi cảnh tượng này, vung gậy lên đẩy tôi ra khỏi người Bùi Á: "Muốn hư hỏng thì tự mày hư, đừng kéo Tiểu Bùi vào! Không có việc gì thì mau về nhà đi, nói chuyện với mày thêm vài câu là lão tử mất mạng sớm hai năm!"
Tôi cười hề hề, đứng dậy dắt Bùi Á chuồn thẳng.
Ông lão sống ở biệt thự dưỡng già, tôi chê chỗ này xa công ty, giao thông bất tiện nên thường ở căn hộ phẳng lớn trong nội thành.
Bùi Á sống cùng tòa nhà, trên tầng của tôi.
Trên đường về do Bùi Á lái xe, tôi ngồi ghế phụ vô tình thấy ánh đèn đường lướt qua gương mặt anh, chợt kinh ngạc rồi thản nhiên ngắm nhìn.
"Sao thế?"
Có lẽ nhận ra ánh mắt tôi, Bùi Á lên tiếng hỏi.
Tôi cười tủm tỉm: "Thực ra lúc nãy tôi nói với ông già không phải giả đâu. Giá mà tôi là nữ, nhất định sẽ trơ trẽn đòi lấy anh."
Bùi Á khẽ cười.
Tiếng cười trầm ấm thoát ra từ khoang mũi, ngay cả đàn ông như tôi cũng phải thừa nhận quá mức quyến rũ.
"Cười gì? Không tin à?"
Bùi Á không đáp, đạp phanh dừng xe.
Tôi hơi hoang mang.
Chuyện gì vậy?
Đùa quá lố rồi sao?
Đến mức nghe giả thiết thế này cũng không chịu nổi?
Không đến nỗi chứ...
"Sao... sao dừng xe?" Tôi ngớ người.
"Phí tổng."
Bùi Á nghiêm túc nhìn sang, tôi vô thức ngồi thẳng bật dậy.
Tưởng anh sẽ nói "Lần sau đừng đùa như vậy", nào ngờ anh bật cười:
"Đèn đỏ."
Tôi: "..."
Quay đầu nhìn, ch*t ti/ệt! Suốt đường chỉ chăm chăm ngắm anh, hoàn toàn không nhận ra xe đã vào nội thành.
Tối cuối tuần, kẹt xe kinh khủng.
Bùi Á chắc cố ý rồi, anh nắm thóp tâm lý tôi quá chuẩn!
Ham sắc hại n/ão, tôi rơi vào tình thế khó xử vô cùng.
Xe vẫn ì ạch, tôi đành lấy điện thoại chơi game gi*t thời gian.
Ván chưa xong, bỗng nghe Bùi Á hỏi: "Cậu định tiếp tục giằng co với bác Phí thế này sao?"
"Hửm?" Tôi mải mê game, chậm vài nhịp mới hiểu anh đang nói chuyện hôn nhân: "Cứ thế đã, hiện tại tôi không hứng thú kết hôn. Ông già tự nghịch một hồi rồi cũng ng/uội, mặc kệ đi."
Bùi Á nói: "Tôi thấy bác Phí nói đúng, cậu quả thực kén chọn quá."
Ván game kết thúc, không đạt năm sao. Tôi bực bội tắt máy, quăng điện thoại sang ghế: "Sao? Ông già nhờ anh làm thuyết khách à?"
Bùi Á sững người: "Không phải..."
"Hay là nóng lòng muốn dự đám cưới tôi?"
"Không."
"Mong tôi vợ hiền con thảo gia đình hạnh phúc?"
"... ..."
"Trợ lý Bùi."
Tôi túm cà vạt Bùi Á kéo sát về phía mình.
Áp sát mặt anh, tôi nhìn thẳng vào mắt hỏi: "Rốt cuộc anh có muốn tôi kết hôn không?"
"... ... ... ... ... ..."
Bùi Á rõ ràng choáng váng, bối rối chớp mắt, tai đỏ ửng lên.
Trong xe yên ắng đến mức tôi nghe rõ nhịp thở anh dần gấp gáp.
"...Tôi không mong cậu kết hôn."
Chà!
Đùa chút đã ngượng rồi.
Tôi hài lòng buông tay, ngồi lại ghế.
Bùi Á vẫn đờ đẫn.
Tôi cười nhắc: "Trợ lý Bùi, đèn xanh rồi, không đi à?"
Bùi Á bừng tỉnh, ngồi thẳng người khởi động xe.
Khuôn mặt anh lúc lái xe đã bình thản trở lại, nhưng đôi tai vẫn đỏ như gấc chín.
Hê hê, thắng một lần!
Trợ lý Bùi, dù anh nắm thóp tôi chuẩn, nhưng luận về độ dày mặt, rõ ràng tôi vượt trội hơn!
Bình luận
Bình luận Facebook