Mắt âm dương

Chương 1

14/11/2023 17:43

Tôi là một học sinh có học lực kém. Vào ngày thi, tên hàng xóm đ/á/nh cược tôi thi sẽ không đạt được 200 điểm.

Lúc mở tờ đề thi, mặt tôi liền nghệt ra, dáng vẻ m/ù tịt.

“Trong lớp học có người bị q/uỷ quấn thân, tìm ra bọn chúng!”

Tôi trời sinh có mắt âm dương, đây rõ ràng là câu tặng điểm chứ còn gì nữa!

___

“Mau lên, Yến Tử, chuẩn bị cặp sách xong hết chưa, xem có còn để quên thứ gì nữa không!”

Tôi đang cúi đầu bước đi thì một thân hình to b/éo đột nhiên xông ra từ chỗ ngoặt, đụng tôi bay ra luôn.

Bố tôi vội vàng đỡ tôi dậy, trách móc: “Vương Quế Hoa, cô đi đường thì nhìn bằng mắt mà đi chứ, nếu như làm cánh tay của D/ao Dao nhà tôi bị thương, ảnh hưởng tới việc con bé thi tốt nghiệp trung học thì cô tới công chuyện với tôi!”

Thím Vương bĩu môi:

“Nếu như là người khác thì cũng thôi đi, còn với cái thành tích của D/ao Dao nhà anh ấy à, thi hay không thi cũng đều như nhau cả thôi!”

“Tôi bảo này, việc gì phải lãng phí thời gian mấy ngày này làm gì? Bây giờ mau đưa nó đi làm việc, thì còn có thể cạnh tranh về thời gian được với mấy bọn thi không đậu, thêm chút cơ hội đó.”

Thím Vương trắng trợn chế giễu tôi một hồi, mặt bố tôi đỏ ửng cả lên, nhưng vẫn không thể thốt ra được câu nào.

Bởi vì tôi là học sinh học kém “khét tiếng” nhất ở khu dân cư này.

Bố tôi làm việc ở xí nghiệp quốc doanh, nhà cũng là được đơn vị phân cho, cho nên người dân sống ở trong khu này đều là đồng nghiệp của ông hết. Vì vậy hồi nhỏ tôi không ít lần bị ăn đò/n, nhưng dù ông ấy có đ/á/nh tôi như thế nào thì thành tích của tôi từ đầu tới cuối vẫn không có khởi sắc. Dần dần, tôi được đặt cho một biệt danh là “Lý Ngốc D/ao”, cho nên tất cả các bạn nhỏ đều không chơi với tôi.

Bố tôi cũng dần dần tuyệt vọng dưới những cú đả kích đến từ thành tích của tôi hết lần này tới lần khác:

“D/ao Dao à, không sao, đều tại bố không sinh con ra thông minh một chút.”

“Bố nhìn thấy hết tất cả những nỗ lực mấy năm nay của con, bố không trách con. Đã học đến tận bây giờ rồi, thôi thì chúng ta cứ thi xong, coi như là có kết quả để ăn nói với chính bản thân mình.”

Bố tôi nhặt cặp sách của tôi từ dưới đất lên, cố nặn ra một nụ cười vui vẻ, vỗ vỗ đầu tôi.

Thím Vương cười “hi hi”:

“Ăn nói cái gì hả? Ăn nói với cái ngưỡng hai trăm điểm sao? Lý D/ao Dao à, nếu cháu có thể thi được hai trăm điểm thì thím sẽ tặng cháu một món quà lớn!”

“Mẹ, thế thì làm khó nó quá rồi đấy, lần trước điểm sáu môn của nó cộng lại cũng mới được có một trăm bảy mươi điểm, buồn cười muốn ch*t! Hahaha…”

Vương Yến ôm lấy cánh tay của mẹ cậu ta, cười vô cùng trắng trợn.

Chú Vương và bố tôi làm cùng một phòng làm việc, trước đây hai người có chút mâu thuẫn trong công việc nên thím Vương luôn đối đầu với nhà tôi mọi lúc mọi nơi, tất cả mọi chuyện đều phải đem so sánh một phen.

Tôi học khá kém, làm bố tôi bao năm nay chẳng thể nào ngẩng đầu lên được.

Mặt trời từ từ lên cao, những người khác trong khu phố chỉ chỉ trỏ trỏ vào chúng tôi, phần lớn mọi người đều khích lệ Vương Yến thi thật tốt, cũng có một bộ phận nhỏ tiếng quở trách tôi:

“Thành tích như thế này, mà lại còn là con gái, đúng là mất mặt!”

Danh sách chương

3 chương
14/11/2023 17:51
0
14/11/2023 17:00
0
14/11/2023 17:43
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận