Đầu óc tôi vo ve như có người giơ biểu ngữ tranh luận trong đó.
"Vậy nếu chưa nghĩ kỹ, sao cậu lại gọi Tạ Hữu An tới?"
“Tôi chỉ muốn x/á/c nhận xem USB có phải của Tạ Hữu An thôi.”
"Nhưng cậu đã biết chỉ có Tạ Hữu An biết địa chỉ căn nhà này từ lâu rồi mà?"
......
"Lục Gia, đừng nghĩ tới chuyện nuốt lời."
"Lúc nãy em nói rất rõ, anh cũng nghe rất rõ."
"Em nói em có thể yêu anh."
Tạ Hữu An bỏ tay khỏi miệng tôi.
"Anh không cho phép em lùi bước lúc này."
Ngọn lửa nhỏ vừa nhen nhóm trong lòng tôi "bụp" một tiếng tắt ngấm.
Trời ạ, cần phải hiểu tôi đến mức này sao?
Tôi đối mặt với ánh mắt của Tạ Hữu An.
Cảm thấy nó chẳng giống chút nào với đôi mắt trong đêm Giao thừa ấy.
Hình như bây giờ trong mắt Tạ Hữu An... có ánh sáng?
Tôi tự t/át mình một cái trong đầu.
Sáng cái gì, anh ấy đâu phải Ultraman.
Chúng tôi giữ nguyên tư thế này khá lâu.
Cuối cùng, tôi thở dài, quyết định một việc nhỏ.
"Tạ Hữu An, nói thật, em không chắc em có thích anh như cách anh thích em không."
"Nhưng điều duy nhất em có thể x/á/c định là, em... với anh... có ham muốn."
"Vì vậy, nếu sau này..."
Môi tôi chạm vào hơi ấm.
Tạ Hữu An không để tôi nói hết câu.
"Đủ rồi, thế là đủ."
"Chuyện tương lai tính sau."
"Chỉ cần em cho anh một khởi đầu, anh sẽ không để nó kết thúc dễ dàng."
Anh nói xong, lại hôn tôi một cái.
Tôi đẩy anh ra, nghiêm nghị:
"Tạ Hữu An, cái tật hôn người bất thình lình này của anh phải sửa đi đấy."
"Đêm Giao thừa cũng vậy, chưa nói rõ đã mồm loa mép giải."
Tạ Hữu An khom người xuống.
Nụ cười đầy mưu đồ nhưng lại đầy vẻ chân thành.
"Bởi vì anh cũng có ham muốn với em mà."
Bình luận
Bình luận Facebook