12
Ta không giỏi dỗ dành người khác, đặc biệt là những người hay khóc.
Mặc Dạ đã nằm trên đùi ta khóc suốt nửa canh giờ rồi.
Ta vỗ lưng hắn, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới mở miệng: “Hay là… ngươi đi uống nước rồi khóc tiếp nhé?”
Mặc Dạ ngừng khóc, ngước nhìn ta, nước mắt trong mắt hắn lại chảy ra như hạt châu bị đ/ứt dây.
Ta quay đầu lại nhìn vào tấm gương đồng, nơi phản chiếu hình dáng của ta, có người chê ta đ/ộc á/c, có người chê ta m/áu lạnh vô tình, nhưng chưa từng có ai chê ta x/ấu xí.
Ta chắc chắn rằng ta vẫn phong lưu tuấn mỹ nhưng mái tóc trắng của này hơi vướng mắt.
Ta nhìn đỉnh đầu của Mặc Dạ: "Hay là, ta nhuộm đen thì thế nào?"
Mặc Dạ trầm giọng nghẹn ngào: "Không, tóc trắng... cũng rất đẹp."
Ta cau mày: “Có phải Thanh Nha đã nói gì với ngươi không? Ngươi khóc thành thế này?”
Lúc này Phong Hoán cùng một thanh niên áo trắng bước vào.
Phong Hoán nói: "Đem chuyện ngươi gạt hắn đều nói cho hắn biết, ngươi cũng đừng trách Thanh Nha, ta đã bảo cầu Mặc Dạ kề ki/ếm vào cổ ta để buộc hắn phải nói cho ta biết."
Ta thở dài bất lực.
Nhìn thấy thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh, ta không x/á/c định hỏi: "Phất Minh?"
Chàng trai gật đầu với ta: "Vân công tử."
Phất Minh là người trong lòng của đại đệ tử của ta.
Ta ngạc nhiên: “Sao ngươi lại ở đây?”
Phất Minh nhẹ nhàng nói: “Ta nghe nói ngài xảy ra chuyện, nên Vô Trú dẫn ta tới đây xem có thể giúp được gì không.”
Phong Hoán tặc lưỡi, ngạc nhiên: "Hắn đã giúp đỡ rất nhiều, một tay kim châm phong huyệt mới không cho hàn đ/ộc của ngươi xâm n/ão, bằng không ngươi sẽ biến thành kẻ ngốc."
Phất Minh cúi đầu hành lễ: "Vân công tử đã đưa Vô Trú ra khỏi Cổ doanh, dù mục đích là gì cũng đã c/ứu mạng hắn, sau này Vân công tử để hắn rời khỏi Bất Quy Lâu, ta thay mặt phu quân tạ ơn Vân công tử."
Ta hỏi: “Vô Trú ở đâu?”
Phong Hoán đặt gói th/uốc sắc trong tay lên bàn bên cạnh: “Không cho người bước vào cảnh giới Bất Quy Lâu, tên ng/u ngốc đó đang canh giữ ở cửa núi.”
“Còn nữa,” Phong Hoan chán gh/ét nói: “Ngươi có thể đừng để cái đầu đó theo ta nữa được không?”
Ta nhìn thoáng qua bộ y phục màu đen ngoài cửa, cảm thấy buồn cười: "Khi nào ngươi an toàn trở về Tây Vực? Hắn đương nhiên sẽ không đi theo ngươi."
Sau khi có người đến Mặc Dạ liền ngừng khóc, hắn ngồi lên bệ để chân và liên tục sưởi ấm đôi bàn tay lạnh giá của ta.
Ta vỗ vai hắn: “Đỡ ta đứng lên.”
Mặc Dạ lập tức đứng dậy và cẩn thận đỡ ta ra khỏi giường.
Ta thẳng tay áo, trịnh trọng cúi đầu chào Phong Hoán và Phất Minh: “Vân mỗ bái tạ ân c/ứu mạng của chư quân.”
Mặc Dạ cũng hành lễ, cúi xuống thấp hơn ta ba phần: “Mặc mỗ thành khấu tạ chư vị đã c/ứu phu nhân ta.”
Phất Minh không để ý đến Mặc Dạ, đi tới đỡ ta dậy: "Vân công tử, không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi thêm thôi, Vô Trú còn đang đợi ta, nên ta đi trước."
Nhìn thấy Phất Minh rời đi, Mặc Dạ lại nhìn ta và Phong Hoán rồi đi theo: “Ta tiễn các ngươi.”
Phất Minh không có cái nhìn tốt về hắn, nhưng cũng không từ chối, Mặc Dạ suýt gi*t ch*t Vô Trú, vì vậy Phất Minh không cho hắn một đò/n là tốt rồi.
Mọi người vừa rời đi, căn phòng bỗng trở nên vắng vẻ.
Phong Hoán tò mò nói: "Hắn rất thành tâm với ngươi, khi ta và Phất Minh giải đ/ộc cho ngươi, một mình hắn đi Vạn Phật tự, quỳ tất cả các Phật Đà bên trong."
Ta rất sốc khi thấy tính cách kiên cường như Mặc Dạ lại thực sự quỳ xuống những tác phẩm điêu khắc bằng đất sét đó vì ta.
“Sau đó thì sao, hắn vẫn luôn trông chừng ta?”
Phong Hoan lắc đầu: “Không có, mấy ngày nay hắn rất bận rộn, chính tay hắn đóng một cỗ qu/an t/ài lớn, chỉ chờ ngươi duỗi chân, hắn ôm ngươi cùng vào.”
Ta cảm thấy vừa đ/au lòng vừa buồn cười.
Phong Hoán thở dài: “Ta nghĩ với kỹ năng của hắn,đã có thể mở sạp ki/ếm tiền rồi.”
Ta nhìn băng gạc trên cổ tay Phong Hoán, thấp giọng nói: “Cám ơn.”
M/áu của Phong Hoán có thể giải được nhiều chất đ/ộc, đó là lý do tại sao ta muốn Thanh Nha bảo vệ hắn ta, nếu bị bắt và dùng làm th/uốc giải đ/ộc, ta sợ cuối cùng hắn ta sẽ chảy m/áu đến ch*t.
Mặc dù m/áu của hắn không thể hoàn toàn giải được hàn đ/ộc của ta nhưng nó có thể áp chế ở một mức độ nào đó, hắn chắc chắn đã chảy rất nhiều m/áu khi giải đ/ộc cho ta.
Phong Hoán nhăn mũi: "Ta cho ngươi m/áu nửa người, hiện tại ta rất yếu, ngươi phải đợi ta bình phục rồi mới đuổi ta đi."
Ta mỉm cười và nói: “Được.”
Ta hướng về phía cánh cửa: “Thanh Nha, người phải luôn bảo vệ hắn.”
Một lúc sau, một giọng nói trầm truyền đến: “Đại nhân không nói, ta cũng sẽ bảo vệ hắn.”
Ta nhướng mày, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó trong nửa tháng ta hôn mê.
Bình luận
Bình luận Facebook