Ngoại truyện: Câu chuyện của Vu Quyển
Trần Bác rất thích rủ Vu Quyển ra ngoài chơi.
Ngoài việc hai người có mối qu/an h/ệ thân thiết, lý do đơn giản chỉ gói gọn trong một chữ: đẹp trai.
Khuôn mặt của Vu Quyển mang lại rất nhiều lợi thế.
Ví dụ, khi mời các cô gái trong nhóm bạn của họ đi chơi, phần lớn đều rất hào hứng, vì một chàng trai đ/ộc thân đẹp trai như thế, sức hút làm sao không lớn được?
Tiếc rằng, Vu Quyển là kiểu người có khuôn mặt khiến người khác không an lòng, nhưng cách sống lại rất khuôn phép.
Tính cách của cậu ấy không quá lạnh lùng nhưng cũng không ấm áp, khiến trái tim người khác dễ tan vỡ.
Mỗi năm, đại học D lại có thêm các tân sinh viên xinh đẹp.
Trần Bác thường xuyên đến trường đó để "xem giò" giùm Vu Quyển, chẳng khác gì vua tuyển phi.
Cậu ta là kiểu "hoàng thượng chưa lo, thái giám đã cuống", cứ nghĩ rằng với khuôn mặt của Vu Quyển mà chưa từng yêu đương thì nói ra thật mất mặt.
Nghe xong suy nghĩ đó của Trần Bác, Vu Quyển chỉ bảo cậu ta "cút".
Thỉnh thoảng, hai người còn hẹn nhau đi chơi bida.
Quán bida lúc nào cũng có nhiều cô gái xinh đẹp, không chỉ là các cô đi cùng bạn trai, mà còn có cả những cô gái đến chơi một mình.
Mỗi lần như thế, Trần Bác đều dán mắt vào ngắm.
Cậu ta thúc cùi chỏ vào Vu Quyển, hỏi:
Mau nhìn, hướng 5 giờ kia, cô gái đó, ngầu không?
Lúc đó Vu Quyển đang cúi người cầm gậy nhắm bóng, bị cậu ta va phải nên trật hướng.
Cậu ấy bật một tiếng "chậc", không thèm ngẩng đầu, chỉ qua loa đáp:
Ngầu.
“Đúng không?” Trần Bác chống hông, nở nụ cười mãn nguyện “Sau này tôi cũng phải tìm vợ kiểu như thế.”
Vu Quyển cúi người xuống, vẻ mặt chăm chú, không chút chần chừ, động tác dứt khoát, cú đ/á/nh hoàn hảo, đưa bóng vào lỗ.
Những người xung quanh trầm trồ khen đẹp mắt.
Trần Bác nhìn cậu ấy như thế mà cảm thấy có chút bực bội.
“Nói thật xem, Quyển, cậu không thích cô gái nào à? Dù chỉ là kiểu người cậu thích thôi cũng được.”
Bình thường khi bị hỏi những câu như vậy, Vu Quyển đều xem như cậu ta nói nhảm mà bỏ qua.
Nhưng hôm nay, sau khi Trần Bác nói xong, tiếng nói chuyện xung quanh cũng im lặng hẳn, dường như mọi người đều rất quan tâm đến chủ đề này.
Vu Quyển cầm gậy bida, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
“Tôi thích... người giúp bà cụ qua đường.”
"..."
Trần Bác thầm ch/ửi thề trong lòng.
Vu Quyển là kiểu người gần như không cần tình yêu.
Cậu ấy rất giỏi né tránh tình cảm, vừa từ chối khéo léo đối phương, vừa không khiến các cô gái mất mặt trước đám đông.
Trần Bác cảm thấy điều này thật khó hiểu.
Vu Quyển chống cằm, mắt nhìn vào sách, nghe Trần Bác lèm bèm một tràng, chỉ nhàn nhạt nói:
“Các cô gái dám thổ lộ trước mặt bao nhiêu người như vậy, chứng tỏ họ đã rất dũng cảm rồi, đáng được tôn trọng. Được người khác thích, tôi thấy rất vinh hạnh, nhưng nếu tôi không thích họ, cũng không thể làm mất thời gian của họ. Xung quanh còn nhiều người nhìn, tôi chỉ có thể nghĩ cách để cùng họ thoát khỏi tình huống đó.”
Trần Bác nhìn chằm chằm cậu ấy một lúc, lật mắt nói:
“Thế nên cậu mới mời họ uống nước hoặc ăn cơm? Đại thiếu gia, đúng là nhiều tiền không có chỗ tiêu nhỉ!”
Vu Quyển tự hào cong môi cười:
Không thì cậu nghĩ tôi treo bảng "ký tặng" là để làm gì?
"..."
Trần Bác thật sự bó tay với cậu ấy.
Cho đến một ngày, Trần Bác đến trường của Vu Quyển tìm cậu ấy, thấy trước cửa tiệm bún ốc có một cô gái da ngăm đen xinh đẹp.
Khi cô ấy bước ra với bát bún trên tay và vẻ mặt thản nhiên, trái tim đang đ/ập lo/ạn xạ của Trần Bác bỗng nhiên tắt lịm.
Cậu ấy vừa khó hiểu vừa đ/au lòng: Một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại ăn cái thứ đó!
Quay đầu lại, phát hiện Vu Quyển đang nhìn về phía đó, ánh mắt có chút suy tư.
Điều này không bình thường.
Trần Bác nhanh nhạy nhận ra điều đó.
Sau này, hai người bắt đầu thường xuyên đi cùng nhau.
Có rất nhiều ngoại lệ xảy ra ở Vu Quyển khi liên quan đến cô gái đó.
Trần Bác bỗng dưng cảm thán.
Cậu ta nhớ lại lần trước có một chàng trai trẻ cầm ván trượt thách đấu với Vu Quyển.
Cậu ta còn khiêu khích rằng nếu Vu Quyển thua, phải giúp cậu ta hẹn hò với một cô gái xinh đẹp, còn nếu thắng, cậu ta sẽ "tặng" bạn gái của mình cho Vu Quyển.
Nghe xong, Trần Bác cảm thấy quá lố bịch.
Lúc đó, Vu Quyển chỉ nhếch môi, không thèm đáp lại.
Kết quả, Vu Quyển không những dễ dàng thắng, mà còn kéo chàng trai đó vào một góc, vừa đ/á/nh vừa dạy dỗ.
Cuối cùng, cậu thanh niên ấy mắt rưng rưng nước, giơ tay thề:
Tôi... tôi hứa sau này sẽ học hành chăm chỉ, sống tử tế, tôn trọng con gái.
Một chàng trai vừa tốt bụng, lễ phép, biết giữ khoảng cách với người khác, lại rất giỏi từ chối khéo như Vu Quyển, cuối cùng cũng có ngày rung động!
Trần Bác cảm thấy thật sự vui mừng thay cậu ấy.
Bình luận
Bình luận Facebook