Không ngờ lại thấy Lục Cửu Tư mặc long bào màu vàng sáng, gương mặt t r ắ n g b ệ c h, bước chân loạng choạng, suýt nữa ngã xuống bậc thềm. Chu Như Hải vội vàng đỡ lấy tay hắn, khuyên nhủ: "Hoàng thượng, giờ trời đã tối, tuyết tích lại thành lớp dày, đường về kinh thành không dễ đi, hay là đợi đến sáng hẵng quay về."
Lý Quý phi đỡ vạt váy đuổi theo sau, chiếc cổ áo lông hồ ly đỏ rực quấn quanh c ằ m n h ọ n: "Hoàng thượng, người đã k h u ấ t như đèn tắt, giờ ngài gấp trở về có ích gì đâu?"
"Im ngay!" Lục Cửu Tư mặt mày tái mét: "Trần Như sẽ không c h ế t! Vài ngày trước trẫm còn gặp nàng ấy, nàng ấy vẫn còn khỏe mạnh, còn có tâm tình g i ậ n d ỗ i với trẫm, sao nàng ấy có thể c h ế t được?"
Ta hơi bất ngờ, có chuyện gì đây? Theo kế hoạch, phải đợi sau khi ta và Tạ Thừa Phong đi, ngày mai Lục Cửu Tư về cung mới nghe tin ta q u a đ ờ i. Sao tối nay đã có người báo tin đến?
Mắt Lục Cửu Tư đỏ hoe, không ngừng thúc giục người chuẩn bị ngựa, hắn muốn về cung xem thế nào.
Lý Quý phi bướng bỉnh nắm lấy tay hắn: "Hoàng thượng, Trần Như không biết điều, thà ở trong lãnh cung chứ không chịu quay về, sao ngài còn để tâm đến nàng ta làm gì?"
"Nàng ta vốn dĩ không xứng với ân sủng của Hoàng thượng."
Lục Cửu Tư h ấ t tay nàng ta ra, sắc mặt lạnh như băng: "Nàng ấy không xứng, vậy ngươi xứng sao?"
"Đừng tưởng rằng trẫm không biết năm xưa ngươi đã làm gì!"
Lý Quý phi h o ả n g h ố t, con ngươi co rụt lại, quay mặt tránh ánh mắt của Lục Cửu Tư, nhưng miệng vẫn cứng cỏi giảo biện: "Hoàng thượng, loại t i ệ n p h ụ đó giả m a n g t h a i để tranh sủng, tâm địa đ ộ c á c, hoàng thượng sao còn nhớ mãi về nàng ta?"
"Hôm nay nàng ta vô tình ngã xuống giếng, chẳng phải trời cao không dung tha mà lấy mạng nàng ta sao—A!"
Lục Cửu Tư thình lình b ó p c h ặ t cổ Lý Quý phi: "C â m miệng! Trẫm bảo ngươi c â m ngay!"
"Ngươi đúng là đ ộ c p h ụ, mười ngày trước Chu thái y l â m b ệ n h q u a đ ờ i, trước khi m ấ t đã giao cho trẫm một phong thư, ngươi còn định xem trẫm như kẻ n g ố c sao?"
Bình luận
Bình luận Facebook