Lần nữa gặp lại Trần Thanh Ngôn, y đã tròn trịa hơn trước, lúc dùng cơm cùng ta cũng bớt e dè. Cũng tốt, cũng tốt. Y sống tốt hơn lời đồn thổi, đã có sự nghiệp và cuộc sống riêng. Tốt lắm, tốt lắm. Đều ổn cả, đều ổn cả, nếu ta không phải làm con rối kia thì càng hay.
Thẩm gia không chỉ có một đích thứ tử ở hậu cung, Thẩm Nguyên An còn có muội muội Thẩm Băng gả cho An Vương. An Vương là cháu nội Tiên đế, cháu ruột của ta, nếu không có ta - Thất hoàng tử lưu lạc dân gian - đáng lẽ nên do An Vương kế vị. Từ khi Thẩm Băng sinh đích trưởng tử năm ngoái, Thẩm Nguyên An đã mưu tính ngày ch*t của ta.
Thẩm Nguyên An đã bắt đầu ra tay. Năm đó trên chiến trường, ta chợt phát hiện người của Thẩm Nguyên An. Triều đình vừa ổn định, đã cài được người ra biên ải. Kỳ thực lúc ấy dù ai tìm được ta trước, ta cũng phải ch*t. Nhưng khi thấy Trần Thanh Ngôn, ta bỗng nhịn không được mà bật cười.
Thẩm Nguyên An ơi là Thẩm Nguyên An! Ngươi tính đi tính lại, sao vẫn lọt mất một chiêu? Đó là Trần Thanh Ngôn đấy! Là Trần Thanh Ngôn mà ngay cả ta cũng không ngăn nổi, sao ngươi lại coi y là không quan trọng?
Trần Thanh Ngôn đ/á/nh người rất đ/au, nhưng dù đ/au mấy y cũng không gi*t ta. Y ấy mà! Lúc nào cũng nhân từ nhu nhược. Năm xưa cầm d/ao găm đến tìm ta đã không dám ra tay, đến giờ vẫn không dám. Ta không sợ y, trái lại thấy y chỉ muốn cười. Có y ở đây, ta an toàn biết mấy!
Năm thứ ba kể từ ngày Trần Thanh Ngôn rời đi, ta gặp lại y ở nha môn Giang Nam.
Bình luận
Bình luận Facebook