Váy của chị Văn Văn bị người ta x/é nát, trên người đầy những vết bầm xanh bầm tím. Chị ấy đã tr/eo c/ổ trong phòng tân hôn của anh trai và chị dâu tôi.
Bởi vì đã tr/eo c/ổ cả tối, cổ của chị ấy gần như bị c/ắt đ/ứt, chỉ còn lại một lớp da mỏng nối với phần đầu đã biến thành màu đỏ tím, đúng lúc mặt đối mặt với anh trai và chị dâu vừa thức dậy.
Đợi đến lúc tôi chạy đến thì thấy anh trai tôi đã quỳ dưới đất nôn mửa đến mức không thẳng lưng nổi. Chị dâu rúc vào bên cạnh anh ấy, cũng khóc lóc sướt mướt gần như không thở nổi.
Sắc mặt của mẹ tôi xanh mét, lập tức kêu người gỡ x/á/c của chị Văn Văn xuống, sau đó bảo chị dâu gọi điện thoại cho người nhà của chị Văn Văn, kêu họ đến đón người về.
“Mẹ, làm vậy không hay lắm đâu.” Tôi không dám nhìn vào x/á/c của chị Văn Văn, giọng nghẹn ngào nhẹ nhàng khuyên mẹ tôi: “Có phải là chúng ta nên báo cảnh sát trước không?”
“Nó tự tr/eo c/ổ ch*t, báo cảnh sát làm gì?” Mẹ tôi t/át tôi một bạt tay, mắ/ng ch/ửi: “Mày chê cái nhà này chưa đủ mất mặt à?”
Ngày thứ hai sau khi tổ chức lễ cưới, phù dâu t/ự s*t trong phòng tân hôn của cô dâu chú rể, đúng là nếu để chuyện này lan truyền ra ngoài thì mặt mũi nhà chúng tôi sẽ mất hết. Tôi ôm mặt không dám nói nữa.
Không lâu sau, chị dâu gọi điện thoại xong và quay lại. Chị ấy nói gia đình chị Văn Văn là hộ gia đình được trợ cấp sinh hoạt, trong nhà chỉ có bà nội đang nằm liệt giường nên không cách nào đến nhận x/á/c chị Văn Văn.
“Ý gì thế?” Mẹ tôi tức gần ch*t: “Vậy là nó ở lỳ trong nhà chúng ta rồi!”
Mẹ tôi cảm thấy chị Văn Văn cố ý mang xui xẻo cho nhà chúng tôi, thế là đi tìm một tấm chiếu rá/ch quấn chị Văn Văn lại rồi bảo anh trai ôm ném ra phía sau núi.
Anh trai tôi cũng nôn gần xong rồi, ôm tấm chiếu định đi ra ngoài thì lại bị ông Ba nghe tin chạy đến cản lại.
Ông Ba là người lo việc m/a chay nên đã từng nhìn thấy khá nhiều người ch*t, cũng biết rất nhiều chuyện, ông ta nói đây là trắng đỏ xung khắc, nếu không xử lý cẩn thận thì sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn.
Mẹ tôi cho rằng ông Ba muốn vòi tiền nhà chúng tôi, bà trợn trắng mắt: “Là nó t/ự s*t, đâu phải chúng tôi ra tay gi*t đâu mà xảy ra chuyện gì lớn được chứ?”
“Dù là nó t/ự s*t, nhưng oán h/ận trên người nó lại nặng hơn những con m/a ch*t oan kia nhiều, nếu như chị không tin thì đợi mà xem đi.” Ông Ba gõ tẩu th/uốc, lời nói nghe rất nghiêm trọng: “Ngoài ra, cả đời này, con trai cả nhà chị đừng mong có con nữa.”
Chuyện liên quan đến đời sau của anh trai nên mẹ tôi không dám đ/á/nh cược, bà xắn tay áo bóp mũi hỏi ông Ba nên làm thế nào.
“Bày linh đường, làm đàn tràng.” Ông Ba thở dài yếu ớt: “Tiễn cô gái này đi đoạn đường cuối cùng thật nở mày nở mặt đi.”
Dưới sự chỉ huy của ông Ba, thoáng cái linh đường đã được bố trí xong.
Chị Văn Văn đã được thay một bộ áo liệm vải thô, tóc chải chuốt gọn gàng, vết cứa trên cổ cũng được phủ bột mì lại, thoạt trông không còn đ/áng s/ợ như lúc đầu nữa.
Chỉ là vì bị nghẹt thở nên đôi mắt của chị ấy lồi ra giống như sắp rơi ra khỏi hốc mắt vậy, mẹ tôi lấy tay phủ qua mấy lần cũng không cách nào làm cho chị ấy nhắm mắt lại.
Ông Ba thấy vậy thì bảo người bắt một con gà trống đến, c/ắt khí quản rồi bôi m/áu lên mí mắt của chị Văn Văn.
Cuối cùng thì chị Văn Văn cũng nhắm mắt lại.
Thế nhưng còn chưa đợi ông Ba vui mừng thì mắt của chị Văn Văn lại mở ra. Lần này, miệng của chị ấy cũng khẽ mở ra giống như đang cười.
Trên trán ông Ba toát ra vài giọt mồ hôi, ông ta bảo anh trai tôi gọi hết những người rước dâu hôm đó đến dập đầu túc trực bên linh cữu chị Văn Văn.
“Cái này… không cần vậy đâu…” Anh trai tôi ngại phiền phức nên không muốn đi.
“Cậu phải nghĩ cho kỹ.” Ông Ba lạnh lùng nhìn anh trai tôi, nhắc nhở: “M/áu gà trống đã không trấn áp được tà khí trên người nó nữa rồi, nếu tối nay không thể làm nó ng/uôi gi/ận thì người ch*t đầu tiên chính là đôi cô dâu chú rể hai người đó.”
Anh trai tôi bị dọa sợ, ngoan ngoan đi gọi mấy người kia đến.
Những người rước dâu hôm đó đều là người trong thôn chúng tôi, bao gồm cả A Cường trong đó, tổng cộng là tám người.
Anh trai tôi nhét cho mỗi nhà bọn họ một hộp th/uốc, thêm vài câu lời ngon tiếng ngọt, cuối cùng cũng khiến bọn họ đồng ý đến linh đường dập đầu với chị Văn Văn.
Tôi cũng là thành viên trong nhóm rước dâu nên tôi cũng quỳ ở hàng cuối cùng trong linh đường, nghiêm túc nghe ông Ba nói chuyện.
Ông Ba nói, buổi tối hôm nay, trong linh đường không được có tiếng cười, không được có mùi rư/ợu, không được có m/áu.
“Nếu không thì…” Ông Ba không nói hết lời mà thở dài một hơi rồi chắp tay sau lưng và rời đi.
Bình luận
Bình luận Facebook