Để tôi nói cho nghe về một điều cấm kỵ quái lạ nhé.
Người nào sống một mình quanh năm suốt tháng thì đừng để hai đôi đũa trên bàn.
Không tin à? Vậy đừng nói sao tôi không nhắc nhở.
1.
Tôi đã thuê nhà sống một mình rất lâu rồi.
Đàn ông đ/ộc thân cũng không có gì quá chú trọng. Bát đũa dùng rồi cũng thường xuyên lười lau rửa, đến cuối cùng thấy dơ quá thì mới lấy một bộ mới ra.
Vì vậy trên bàn của tôi không những có hai đôi đũa mà còn ngổn ngang nhiều thứ lộn xộn như cơm thừa chẳng hạn.
Tôi áp lực lớn nên mỗi tối phải nghe tấu nói 1 của Quách Đức Cương mới ngủ được. Đêm nào cũng nghe được một nửa thì đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khi mở mắt thì trời đã tờ mờ sáng rồi, mà tấu nói trong điện thoại vẫn còn đang phát.
*Tấu nói (hay còn gọi là tướng thanh) là một thể loại kịch nói truyền thống của Trung Quốc. Nó thường được biểu diễn dưới dạng cuộc đối thoại hài hước giữa hai người (tấu chính và tấu phụ), thi thoảng màn biểu diễn sẽ có sự tham gia của ba diễn viên nhưng ít khi chỉ có một người hoặc là nhiều hơn.
Nhưng dần dần, chuyện kỳ lạ đã xảy ra!
Ban đầu tôi phát hiện mỗi buổi sáng lúc thức dậy thì rất mệt mỏi, giống như cả đêm không ngủ ngon vậy.
Lẽ nào nghe tấu nói không phải cách để giải tỏa tinh thần sao? Rất nhiều người đều làm như vậy mà. Nhưng tại sao lần nào tôi cũng cứ như đã nghe người ta nói cả đêm vậy? Đầu óc rối lo/ạn, vô cùng ồn ào.
Sự nghi ngờ dần dần xuất hiện trong lòng, tôi không cách nào xua tan nó đi được.
Vì thế, cứ mỗi tối, trước khi sắp ngủ tôi mở điện thoại theo thói quen thì trong lòng lại khổ sở suy nghĩ đến chuyện này.
Trong lòng có chuyện thì ngủ không yên. Đêm nay, lúc tôi đang lờ mờ không ngủ được, đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo thì đột nhiên ý thức được: tiếng truyền vào tai tôi không phải là tiếng tấu nói!
Đó là tiếng gì nhỉ? Tôi bình tĩnh không nhúc nhích để cẩn thận phân biệt tiếng động kia, sau đó là một cảm giác lành lạnh truyền từ lòng bàn chân đến sống lưng!
Âm thanh kỳ lạ đó, lần đầu nghe thì nghe giống một kiểu mật ngữ, không biết là sinh vật gì đang dùng thứ ngôn ngữ gì để biểu đạt điều gì.
Nhưng dần dần tôi nhận ra được âm thanh đó không chỉ một mà là rất nhiều, như thể bọn chúng đang tranh luận vậy.
Nghe kỹ lại theo ý thức từ từ rõ rệt thì đột nhiên tôi nghe hiểu được những lời nói đó, rõ ràng kia là một đám người đang tranh cãi không ngừng!
Đám người này đang ở ngay cạnh bàn bên kia.
Phản ứng đầu tiên của tôi không phải là h/oảng s/ợ mà là tức gi/ận. Nếu đã là tiếng người thì không có gì đ/áng s/ợ cả. Tôi tức gi/ận là vì: Dựa vào đâu mà bọn họ xông vào nhà tôi làm phiền giấc ngủ của tôi chứ?
Tôi không đứng dậy ngay mà tạm nhắm mắt tiếp tục lắng nghe.
“Cho tôi một đôi đũa.”
“Lâu lắm rồi tôi chưa ăn. Cho tôi ăn.”
“Cậu không thể tham gia với chúng tôi, mấy thứ này là của chúng tôi.”
Tôi càng nghe thì càng rối rắm, đột nhiên tôi nhớ ra: Chắc chắn là cửa nhà tôi đã khoá lại rồi, bọn họ vào được kiểu gì… cho nên rốt cuộc… bọn họ có phải là người không vậy?!
Bình luận
Bình luận Facebook