Lúc Trương thái y đến, nhìn thấy Lâm Ngôn Chi nằm trên giường của ta, ta ngồi bên cạnh hắn.
Quần áo hắn ta không chỉnh tề.
Ta cau mày.
“Cái này, cái này, cái này.”
Ta lười không muốn giải thích, chỉ ra lệnh cho ông ta mau chữa bệ/nh.
Dù sao ta có giải thích đi nữa, ai sẽ tin lời ta?
Sẽ ở sau lưng ta bàn tán, nữ nhân hư đốn, ăn rồi phủi mỏ.
Lúc này, Khoát Nguyệt nói nhỏ bên tai ta, Bùi tiểu tướng quân đến, đang ngồi đợi ta ở tiền sảnh.
Ta nhìn Lâm Ngôn Chi, rồi ra lệnh cho thái y chăm sóc hắn ta, rồi theo Khoát Nguyệt ra tiền sảnh.
Ta vừa rảo bước tới sân, thì thấy Bùi Nguyện đang đứng dựa dưới gốc cây, đang thổi sáo.
Hôm nay hắn mặc một bộ trường sam màu đen, trên cổ tay áo có hoa văn màu vàng sậm, hình như là hoa lê.
Thấy ta đã đến, hắn ta nhướng mày, cây sáo tạo ra hình vòng cung giữa không trung.
Ta vững vàng đón lấy.
“Tặng cho muội đó.”
Nhìn cây sáo dọc, ta có chút lúng túng.
“Muội quên rồi sao? Cũng đúng, chuyện lúc nhỏ, quên cũng là bình thường.”
Vẻ mặt Bùi Nguyện rạng rỡ, “Năm muội 10 tuổi, muội nói muốn một cây sáo. Ta tặng cho muội một cây sáo, nhưng lại bị Thẩm Yểu Yểu cư/ớp mất.”
Ta đột nhiên nhớ lại, la “À” một tiếng.
Muội ấy rất thích cư/ớp đồ của muội, nhưng muội từ nhỏ đã không thích tranh giành với muội ấy.”
Ta cong cong khóe môi.
Gì mà không muốn tranh giành.
Chỉ là do giành không lại mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn, đồ nó cư/ớp đâu chỉ dừng lại ở cây sáo.
Bất cứ thứ gì là đồ của ta, thì nó đều muốn giành lấy.
“Lần này, muội đừng nhường cho muội ấy nữa nha.”
Bùi Nguyện cười nửa miệng, “Muội giờ đã khác xưa, ta không ở đây, rốt cuộc mấy năm nay muội đã chịu bao nhiêu khổ cực.”
Ta sững người, mắt có chút cay xót.
Gì đâu cơ chứ, chỉ là người thân và người yêu cùng nhau phản bội ta thôi mà.
“Gì mà chịu khổ, muội đường đường là Trưởng công chúa, ai dám b/ắt n/ạt muội chứ?”
Ta giấu đi cảm xúc, cười nói.
Lúc này, Trương thái y bước tới.
“Điện hạ, Lâm đại nhân đã không còn gì nguy hiểm, chờ ngày ấy tỉnh lại, cho uống nhiều canh giải rư/ợu là sẽ không sao nữa.”
Vừa nghe lời này, Bùi Nguyện nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Lâm đại nhân? Tỉnh rư/ợu?”
“Thẩm Diên Diên, thái y vừa nói là có ý gì, ai là Lâm đại nhân? Vì sao hắn lại ở trong phòng của muội?”
Đối mặt với những lời chất vấn của huynh ấy, không hiểu sao ta lại có chút bối rối.
Rõ ràng ta có làm gì đâu.
“Là Lâm đại nhân của Lễ bộ, vừa rồi bọn ta cùng thảo luận về triều chính, có uống chút rư/ợu, ngài ấy bị s/ay rư/ợu, ta nhờ thái y kê một ít th/uốc giải rư/ợu.
Ta nói đều là sự thật.
Nhưng càng nói lại càng hồ đồ, như có chuyện chột dạ.
Đã thế Trương thái y lại ở bên cứ phụ họa “ Đúng, đúng, đúng.”
Mắt Bùi Nguyện tối sầm.
“Vậy điện hạ cứ lo việc tiếp đi, thần xin cáo lui.”
Huynh ấy chắp tay, rồi quay lưng bỏ đi.
Ta chọt chọt Khoát Nguyệt: “Vừa rồi huynh ấy gọi ta là điện hạ đó.”
Khoát Nguyệt gật đầu: “Bùi tướng quân còn xưng mình là thần.”
Tiêu rồi, huynh ấy gi/ận rồi.
Mấy ngày nữa ta sẽ giải thích với huynh ấy vậy.
Nhưng, ta không ngờ là, ngày hôm sau, chuyện Lâm Ngôn Chi ngủ lại phủ ta đã đồn tới tai mẫu đế.
Lại là ngay tiệc chiêu đãi Bùi Nguyện.
Bình luận
Bình luận Facebook