B/éo là tiêu chuẩn cái đẹp của làng tôi.
Các cô gái b/éo không cần làm việc, chỉ cần ra mồ hôi.
Mồ hôi của các cô ấy là nguyên liệu chế tạo nước hoa.
Bởi vì tôi b/éo nhất trong làng nên các cô gái khác đã đố kỵ với tôi.
Nhưng các cô nào biết.
Ba hương liệu cuối cùng của nước hoa, lại là m/áu của xử nữ, nước mắt của người ch*t và mỡ x/á/c ch*t.
---
"Ai da."
"Bé ngoan, sao con làm việc này được chứ, mau bỏ xuống đi nào!"
Tôi thấy sàn nhà có bụi, vừa cầm chổi lên, mẹ tôi đã hấp tấp chạy đến cư/ớp lấy cái chổi trong tay tôi.
Bà ấy không hài lòng mà trừng tôi một cái, ngay sau đó bắt đầu lớn tiếng quát chị tôi:
"Mày là người ch*t à! Mắt mày m/ù hay sao! Sàn nhà bẩn thế này mà không nhìn thấy, việc hàng ngày mà làm cái gì cũng không xong, sao tao lại sinh ra cái loại phế vật vô dụng như mày hả!"
Chị gái bị t/át một bạt tai đang cúi đầu quét sàn, không lên tiếng.
Trong lòng tôi có phần buồn thay chị gái, thế nhưng lại không có quyền để thay đổi tình trạng này.
Không có cách nào khác, ai kêu chị gái ăn cơm mãi mà không tăng cân đây.
Chị ấy không những không tăng cân mà còn không đổ mồ hôi, bất kể ngày hè nóng nực thế nào thì người chị ấy vẫn luôn mát lạnh.
Mẹ nói, thể chất này của chị ấy là phế vật, là người vô dụng nhất.
Cũng may là bà ấy hiền lành, nếu như chị gái sinh ở nhà người khác thì đã bị đ/á/nh ch*t từ lâu rồi.
"Bé ngoan, đừng ngồi đó nữa, nhân lúc thời tiết hôm nay đẹp, con mau ra sân phơi nắng đi."
Mẹ tôi nhìn thấy ánh nắng tràn ngập ngoài nhà thì vô cùng vui vẻ, bà ấy lấy ra một chiếc áo bông thật dày mặc vào mùa đông khoác lên người tôi, lại đội cho tôi một chiếc mũ len dày nữa.
Chị tôi đỡ tôi đi ra khỏi cửa nhà đầy khó khăn, tôi cao chưa đến 160 cm, nhưng đã nặng hơn hai trăm cân rưỡi, đi bộ xíu là không thở nổi.
Mặt trời treo cao trên không trung, với thời tiết này, đ/ập một quả trứng xuống đất có khi cũng có thể chiên chín.
Chị tôi đỡ tôi ngồi vững xuống ghế đẩu, còn mình thì đứng ở một bên cầm xô nước và khăn tay, đợi tôi ra mồ hôi.
Ngồi xuống chưa đến hai phút, lưng tôi đã ướt đẫm.
Chị gái lấy khăn tay không ngừng lau người cho tôi, đến khi khăn tay ướt sũng thì dùng sức vắt vào cái xô nhựa màu đỏ.
Một thùng mồ hôi này có thể đổi được 500 đồng tiền.
Ngôi nhà cả nhà đang ở, học phí của em trai, gạo mì dầu muối, đồ ăn hàng ngày hoàn toàn là đổi bằng mồ hôi của tôi.
Tôi là cô gái b/éo nhất trong làng, cũng là cô gái có thể ra nhiều mồ hôi nhất, vì lẽ đó tôi trở thành niềm tự hào của bố mẹ, đại công thần của cả nhà.
Bình luận
Bình luận Facebook