Tôi phát hiện mình đã trở về nhà từ lúc nào.
Tôi đang nằm trên chiếc giường sofa quen thuộc.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra, đây chỉ là một giấc mơ.
Có lẽ là do ban ngày Diệp Nam chủ động bắt chuyện với tôi.
Đúng lúc đó, một bóng đen như m/a q/uỷ lướt qua khung cửa sổ.
Tôi vừa định ngồi dậy nhìn rõ hơn.
Thì bỗng một xúc tu quấn ch/ặt lấy cổ tôi, bốn xúc tu khác nhanh chóng khoá ch/ặt tay chân.
Xúc tu? Sao lại thế?
Bố mẹ tôi chỉ cách một bức tường.
Tôi không kìm được tiếng kêu: "C/ứu...!"
Nhưng ngay lập tức một xúc tu lạnh lùng nhét vào miệng tôi, cạy răng tôi, trườn sâu vào cổ họng.
Tôi vật lộn trong tuyệt vọng, xúc tu càng siết ch/ặt, tôi hoàn toàn không thể thoát ra.
Mồ hôi lạnh túa ra như tắm, tiếng nghẹn ngào vỡ vụn trong cổ họng.
Tại sao?
Rõ ràng đây chỉ là giấc mơ, sao Lăng Dạ có thể xâm nhập vào?
Xúc tu trong miệng quấn lấy lưỡi tôi.
Một xúc tu khác dùng giác hút mút ch/ặt dái tai.
Kí/ch th/ích khiến tôi rên thành tiếng.
Tôi không nhịn được mà khóc lóc, gọi tên hắn:
"Lăng Dạ... đừng làm thế..."
Hắn dừng lại.
Toàn thân tôi r/un r/ẩy, giác hút lướt qua, để lại những dấu hôn in hằn trên da.
Hắn cười khẽ: "Bị em phát hiện rồi."
Ngón tay lạnh lẽo lau đi nước mắt trên má tôi.
Hắn chống tay trên người tôi, dùng ánh mắt lướt dọc cơ thể tôi rồi thở dài:
"Em có biết... bây giờ em trông như con búp bê xinh đẹp bị người ta nghịch hỏng."
Tôi cắn môi, đẩy hắn ra: "Đừng có lắm lời."
Giọng nói vẫn run run: "Anh quá đáng lắm."
Bình luận
Bình luận Facebook