2
Tôi ngoan ngoãn ngồi ở vị trí quầy bar.
Không dám nói lời nào, cũng không dám gây ra tiếng động.
Anh đứng sau quầy bar, khóe miệng kẹp điếu th/uốc lá.
Vừa đếm tiền vừa đ/á/nh giá tôi.
Bị anh nhìn như thế, tôi cảm thấy vô cùng bất an.
Anh nhét tiền vào máy, liếc tôi một cái: “Tao chỉ nuôi vợ, không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi.”
Tôi nhìn anh, nhỏ nhẹ nói: “Em gái... cũng không được sao?”
Anh khoanh tay, dựa vào ghế cao: “Tao tên Triệu Tri Dã, mày tên Kim Vãn Ý, mày nói là em gái kiểu nào?”
Mũi tôi cay xè, cố nén nước mắt không rơi xuống: “Anh, em có tiền, có thể trả tiền thuê nhà cho anh.”
Triệu Tri Dã nhếch môi cười: “Có tiền mà còn tìm đến tao làm gì?”
“Em... ba bỏ đi rồi, mẹ thì sau khi anh đi vài năm cũng qu/a đ/ời, em không còn nơi nào để đi.”
Anh cau mày, ném cho tôi một gói khăn giấy.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi vội lau đi.
Tôi ấm ức nói: “Lúc ông ấy đi có để lại cho em chút tiền, còn cho số điện thoại và địa chỉ của anh, nên em mới đến đây.”
“Sau khi anh đi, em gọi cho anh rất nhiều lần, nhưng không ai bắt máy, sau đó số điện thoại cũng thành số không liên lạc được.”
“Anh, anh cũng không cần em nữa sao?”
Cuối cùng tôi không kìm được nữa, nước mắt lăn dài.
Anh cau mày, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Mày thi đại học xong rồi?”
Tôi nhanh chóng gật đầu, lau nước mắt: “Còn hơn nửa tháng nữa là có điểm.”
Anh dập tắt điếu th/uốc, giọng điệu lạnh lùng: “Mày muốn ở lại chỗ tao cũng được, trước tiên phải chuộc tội cho ba mẹ mày.”
Bình luận
Bình luận Facebook