Mẹ tôi mãi đến 3 giờ sáng mới về nhà.
Sáng hôm sau, chưa đầy 6 giờ bà đã dậy.
Hôm nay, bà rạng rỡ hẳn, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Quý Kiêu cũng vậy.
Khi nói chuyện với tôi, ánh mắt hắn không ngừng liếc về phía mẹ tôi đang tất bật.
Tôi nhìn thấu hết, nhưng chẳng nói gì.
Ăn sáng xong, mẹ hỏi Quý Kiêu có mệt không, có muốn ra ngoài chơi với tôi không.
"Cháu không mệt đâu dì ơi, người cháu khỏe lắm."
Nghe vậy, mẹ tôi bật cười khúc khích, má ửng hồng.
"Không mệt là tốt, đúng là tuổi trẻ sướng thật."
Đúng vậy, tuổi trẻ đương nhiên tốt.
Tuổi trẻ thể lực dồi dào, "tinh binh" chất lượng cao, đứa trẻ sinh ra cũng khỏe mạnh hơn.
Tôi dẫn Quý Kiêu lên núi sau.
Trên núi có suối nước nóng lâu đời, phụ nữ trong làng rất thích đến đây tắm.
Nhà nào dẫn đàn ông ngoại tộc về, cũng thường đưa đến đây.
Một là để tham quan cảnh đẹp, hai là tẩy rửa bụi trần, chuẩn bị cho quá trình phối giống sạch sẽ.
Khi chúng tôi đến, đã có người ở đó.
Liếc nhìn một vòng, toàn bạn thuở nhỏ của tôi.
Họ không thích ra ngoài, học hành vài năm rồi ở luôn trong làng.
Thấy tôi, mọi người đều vui mừng.
Hồ Hương - người dẫn đầu hét lên: "Nhuận Nhuận, cậu về rồi à? Nhớ cậu ch*t đi được!"
"Xuống đây mau!"
Chào hỏi xong, ánh mắt họ đổ dồn về Quý Kiêu đang nắm tay tôi.
"Vị này là?"
"Đây là Quý Kiêu, bạn trai tớ."
"Thì ra là em rể! Chào em rể, nào, cởi đồ xuống tắm đi chứ!"
Bể nước bốc khói nghi ngút, trên người mọi người chỉ khoác lớp vải mỏng tang, đường cong quyến rũ ẩn hiện trong làn nước.
Quý Kiêu đã dán mắt từ lúc nào, chỉ vì tôi đứng bên nên cố kìm nén.
Hắn giả bộ điềm tĩnh: "Nhuận Nhuận, mấy cô gái này đều là người làng em à?"
"Ừ, đẹp không?" Tôi gật đầu, mỉm cười hỏi.
Tôi đã nói rồi, phong thủy làng Hồ dưỡng nhân, phụ nữ làng tôi xinh đẹp tuyệt trần, tuyệt đối không ngoa chút nào.
Quý Kiêu không trả lời, nhưng biểu cảm đã nói lên tất cả.
Thấy hắn nhìn chằm chằm xuống hồ mà ngại ngùng, tôi đẩy phắt một cái.
Vừa ngã xuống, hắn đã bị các cô gái vây kín giữa hồ.
"Em rể, nóng không? Để chị cởi đồ cho nhé?"
"Ôi chà, còn có cơ bụng nữa này! Chị sờ chút được không?"
"Sao ngại thế! Nhìn tai đỏ lựng rồi kìa!"
Tôi không xuống nước, đứng trên bờ mỉm cười ngắm nghía.
Quý Kiêu giả vờ chống cự, mắt không rời tôi.
Nhưng khóe miệng hắn đã méo đến tận mang tai.
Giá không quên mang điện thoại, chắc hắn đã khoe với lũ bạn ngay lập tức.
Rốt cuộc, đây chính là vận đào hoa từ trời rơi xuống mà.
Đứng xem vài phút, thấy hắn nửa ép nửa miễn cưỡng cởi hết áo quần, chỉ còn thiếu bước cuối.
Tôi khéo léo lên tiếng: "Các chị chơi vui nhé, em về lấy đồ cái đã."
Bình luận
Bình luận Facebook