Mẹ không kể cho tôi nghe nhưng kì thực tôi đã sớm biết bản thân có một người ba ruột nhờ hồi nhỏ đọc tr/ộm cuốn nhật ký ghi lại về thời thanh xuân của bà.
Mẹ tôi là trẻ mồ côi, lên thành phố ki/ếm sống rồi lấy ba tôi. Hai người có với nhau hai thằng con trai, thằng lớn là Thẩm Nghiêm, đứa nhỏ là Thẩm Hạ. Sau đó không biết lí do gì mà ba mẹ tôi ly hôn, mẹ bế bồng tôi về chốn này rồi sinh sống ở đây. Thuở chia ly tôi còn bé xíu, chẳng nhớ được gì, có điều mẹ hay kể tôi nghe về việc tôi có một người anh trai tên là Thẩm Nghiêm. Bà dặn tôi mốt trưởng thành hãy tìm về gặp anh cho hai anh em được đoàn tụ.
Bây giờ anh trai đang đứng trước mặt tôi.
Tôi nghi ngờ nhìn anh.
Thẩm Nghiêm lôi sợi dây chuyền treo mặt trăng khuyến đang đeo ở cổ cho tôi xem. Khoảnh khắc ấy tôi bàng hoàng nhìn nó, cái sợi dây chuyền này, tôi cũng đang đeo một cái y hệt.
Thẩm Nghiêm gõ nhẹ lên cửa sổ. Anh ấy chỉ đẩy nhích lên một chút đủ để tôi nghe anh ấy nói vọng vào trong:
"Thẩm Hạ, mẹ đã gửi cho anh tấm hình của em. Dù đã mấy năm không liên lạc anh vẫn biết em là em trai anh. Có thể nói chuyện với anh một chút được không?"
Tôi lắc đầu, tôi không muốn đối mặt với anh trai trong hoàn cảnh này. Thẩm Nghiêm bối rối nhìn tôi, anh gấp gáp bảo:
"Thẩm Hạ, anh không hại em đâu. Em đang bị gã đi/ên trong nhà này b/ắt c/óc đúng không? Anh sẽ bảo vệ em, có thể ra đây với anh không?"
"Ai cần mày bảo vệ?"
Bình luận
Bình luận Facebook