Chưa đầy nửa tiếng sau khi bài phốt được tung ra, toàn bộ mạng xã hội… lại một lần nữa rơi vào hỗn lo/ạn.
Tài khoản Weibo chính thức của phòng làm việc Thẩm Dục và tài khoản cá nhân của tôi đồng loạt đăng một thông báo sắc bén và dứt khoát.
Không có bất kỳ lời phân trần nào.
Chỉ một tấm ảnh trực diện, rõ ràng.
Trong ảnh, Thẩm Dục ôm tôi từ phía sau, cằm tựa lên vai, ánh mắt dịu dàng và nụ cười cưng chiều hiện rõ.
Tay tôi đeo một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, bắt sáng rực rỡ.
Dòng caption đi kèm chỉ vỏn vẹn tám chữ:
“Cô gái của tôi, không liên quan đến các người.”
Bên dưới là bản công văn từ luật sư, tuyên bố khởi kiện tòa soạn tung tin thất thiệt, cùng hàng chục tài khoản mạng chuyên bịa đặt và bôi nhọ danh dự người khác.
Màn phản pháo này, phải nói là cực kỳ dứt khoát và mạnh mẽ.
Bình luận dưới bài viết n/ổ tung:
“Trời ơi! Là tuyên bố đính hôn thật sao?!”
“‘Cô gái của tôi, không liên quan đến các người’ — AAAA! Đúng chuẩn tuyên ngôn tổng tài bảo vệ vợ mộng mơ!”
“Xe rung là thật, ‘tình thâm’ cũng là thật á?!”
“Bạn bên trên bị m/ù à? Không thấy thư kiện à? Còn nói nữa là ăn đơn tiếp đó!”
“Hu hu hu CP tôi đẩy là thiệt! Tôi chuyển trụ sở dân chính tới đây rồi, cưới nhau luôn đi!”
Dư luận xoay chiều trong nháy mắt.
Những người từng buông lời cay nghiệt, giờ lại trở thành fan couple trung thành nhất.
Lòng người… đúng là châm biếm đến buồn cười.
Tôi nhìn màn hình, thấy đủ lời tung hô, chúc mừng, nhưng trong lòng vẫn rối như tơ vò.
Chuyện này… vậy là xong thật sao?
“Ngẩn người vì hạnh phúc à?”
Thẩm Dục bóp nhẹ má tôi, giọng đầy trêu chọc.
Tôi hoàn h/ồn, ngẩng đầu:
“Chiếc nhẫn đó…”
“Giả mà.”
Anh trả lời tỉnh bơ.
“Hả?!”
“Photoshop đấy.”
“…”
“Vậy… còn tuyên bố đính hôn?”
“Cũng là giả nốt.”
“…”
Tôi hoàn toàn cạn lời.
Thì ra từ đầu đến cuối, người bị giấu kỹ nhất… chính là tôi?
“Vậy bây giờ chúng ta…?”
“Đi đăng ký kết hôn.”
Anh nắm tay tôi, kéo đi.
“Hả? Đi đâu cơ?!”
“Cục dân chính.”
“Bây giờ á?! Nhưng mà… sổ hộ khẩu đâu ra?!”
“Ở đây.”
Anh giơ lên hai quyển sổ hộ khẩu màu đỏ.
Tôi nhìn kỹ — một quyển… đúng là của nhà tôi!
“Anh lấy nó từ bao giờ…?”
“Lúc em bị ‘quản thúc’ ba ngày đó.”
Anh cười, như thể vừa giấu được một món đồ chơi quý giá.
“Anh đích thân đến gặp ba mẹ vợ tương lai.”
“Tiện thể… cầu hôn luôn rồi.”
Tôi — Giang Kiều, 23 tuổi.
Vào đúng ngày bị cả mạng xã hội vùi dập thảm hại nhất…
…đã bị người đàn ông tôi thầm yêu suốt năm năm, vừa dụ dỗ vừa lừa kéo đi đăng ký kết hôn.
Từ hôm đó, cái tên Giang Kiều chính thức được ghi vào sổ hộ khẩu nhà họ Thẩm.
Cầm trên tay tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ ấy, tôi vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Bình luận
Bình luận Facebook