Sau khi bị Giang Nhượng tạm thời đ/á/nh dấu, hắn cuối cùng cũng yên tâm để tôi chuyển đến học tại trường của Giang Thính Bạch, làm bạn học kiêm vệ sĩ thân cận.
Giang Thính Bạch học tại Nam Thành Nhất Trung - ngôi trường tốt nhất thành phố. Trường lớn đến mức phải đi xe buýt mới tới được dãy lớp học, còn căng tin ở đây xa hoa hơn cả khách sạn sang trọng nhất phố Thủy Môn.
Tôi chưa từng mơ có ngày được ngồi trong lớp học Nam Thành Nhất Trung dễ dàng thế này. Cảm giác còn sung sướng hơn ăn không ngồi rồi!
Để xứng đáng với đãi ngộ này, giờ tôi còn lo lắng cho Giang Thính Bạch hơn cả Giang Nhượng. Nâng như trứng, hứng như hoa, hắn đi vệ sinh tôi cũng phải đứng canh gác.
Nhưng chẳng mấy chốc phát hiện mình lo xa. Nơi đây không phải phố Thủy Môn, không có Phùng Kiệt, không có lũ tóc vàng, không có cảnh b/ắt n/ạt khắp nơi hay mùi pheromone hôi hám nữa.
Mấy lọ pheromone nhân tạo cao cấp, th/uốc mê cực mạnh, chất ức chế công hiệu mà Giang Nhượng tặng, từ chỗ lúc nào cũng đeo bên người, giờ đã thành đồ bỏ xó dưới bàn.
Lúc ấy tôi còn chưa thấy được bóng tối và sự giả dối ẩn sau ánh hào quang - thứ còn đê tiện hơn vũng bùn lộ thiên nơi phố Thủy Môn.
Cho đến tiết thể dục, vì không vượt qua bài kiểm tra thể lực, tôi bị bắt ở lại tập thêm. Sau trăm cái chống đẩy, cơ thể kiệt sức, pheromone tràn ra không kiểm soát, tôi ngã quỵ trên sân.
Lúc hai học sinh cõng tôi vào phòng y tế, trong lòng vẫn còn biết ơn. Rời phố Thủy Môn quá lâu, tôi đã quên mất cả bản năng phòng thủ từng giúp mình sống sót.
Khi bọn chúng trói chân tay tôi vào bàn khám, cầm d/ao mổ cười nhếch mép, tôi mới bị cú đ/á phũ phàng đ/á/nh thức.
Tôi đã ngây thơ nghĩ rằng một Alpha hạng E như mình, thoát khỏi cống rãnh nuôi nấng bao năm, có thể ôm trọn mặt trời sao?
Vết thương trên tay thực ra chưa lành hẳn, nhưng tôi không quan tâm nữa. Cái mạng hèn này, tao không cần!
Pheromone xộc ra ào ạt không kìm hãm, mùi th/uốc lá rẻ tiền xông lên nồng nặc. Cổ tay rớm m/áu vì giãy giụa, nhưng tôi chẳng thấy đ/au.
Dồn hết sức bình sinh, tôi thậm chí không chạm được đến góc áo chúng.
"Đồ Alpha hạng E bị Enigma chơi rồi, ban đầu còn tưởng báu vật."
"Đợi cải tạo thành Omega, tao sẽ chơi đầu tiên."
"Mày làm cho chắc ăn vào, đừng chưa chơi đã ch*t!"
"Ch*t, hết th/uốc tê rồi, đ/ập ngất đi trước ha?"
Tôi nghe thấy tiếng tuyến thể bị c/ắt đ/ứt. M/áu phun từ sau gáy, đ/au đến nghẹt thở.
Bên tai vang vọng tiếng cười nhạo của lũ thú vật cấp cao, y hệt cảnh Giang Thính Bạch bị vây hãm năm nào.
Chỉ là lần này, hẳn sẽ chẳng có tên vô dụng mềm lòng nào đến c/ứu tôi đâu.
Nơi từng chứa tuyến thể sau cổ giờ trống rỗng, nhưng cơ thể bỗng tràn năng lượng kỳ lạ, tụ lại thành hạt chắc nịch.
Phân hóa lần hai à?
Thì ra vẫn có người đến c/ứu tôi.
Là Giang Nhượng.
Giang Nhượng sẽ c/ứu tôi, có lẽ như vậy.
Bình luận
Bình luận Facebook