Sống lại trả thù anh kế bệnh kiều

Chương 20+21

05/10/2024 17:44

19

Tôi nhịn đ/au gượng đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mẹ:

"Mẹ, nếu con bị Chu Thành Tân cưỡ/ng hi*p, mẹ cũng sẽ đ/á/nh hắn như vậy chứ?"

Mẹ tôi sững sờ, bà đờ đẫn nhìn tôi, mắt dần đỏ hoe.

"Mẹ, mẹ..."

Bố dượng tức gi/ận đến đỏ cả mặt, ông vung tay đ/ập vỡ một cái cốc gần đó.

"Đồ mất dạy! Mày coi anh mày là hạng người gì!"

Chu Thành Tân nằm thở hổ/n h/ển như một con chó ch*t, tôi liếc nhìn hắn bằng ánh mắt kh/inh bỉ:

"Vậy ông nói xem, hắn là hạng người gì?”

"Hắn nhìn tr/ộm con tắm, dùng đồ lót của con để tự sướng, ban đêm lẻn vào phòng con xem con ngủ.”

"Hắn còn liên tục phá hỏng ổ khóa phòng con, các người thật sự m/ù rồi, hay cố tình làm ngơ?"

Bố dượng nhất thời nghẹn lời, nhíu mày suy nghĩ một lát rồi tiếp tục quát m/ắng tôi:

"Bây giờ mày vẫn đứng đây bình an vô sự đấy thôi, Thành Tân nó chỉ là đùa nghịch trò đùa của trẻ con thôi mà."

Nói xong ông ta lại cau mày nhìn mẹ tôi:

"Con gái bà ăn đồ ăn của tôi, mặc của tôi, ở nhà tôi, vậy mà dám ra tay tà/n nh/ẫn với con trai tôi.

"Con bạc nghĩa này tôi không nuôi nổi, từ nay nó không được phép ở trong căn nhà này nữa.

"Còn nữa, dĩ nhiên tôi cũng sẽ không cho nó một xu nào đâu."

Mẹ tôi h/oảng s/ợ, bà t/át tôi hai cái, ép tôi quỳ xuống xin lỗi Chu Thành Tân:

"Con này! Sao con dám đ/á/nh anh trai vậy, mau xin lỗi anh đi con!"

Đánh tôi xong bà lại nhìn bố dượng với ánh mắt đầy van nài:

"Anh Chu à, em, em chỉ có mỗi đứa con gái này thôi…”

"Nó năm nay mới lớp mười hai, học giỏi lắm, sau này nó đỗ đại học chắc chắn sẽ hiếu thuận với anh mà!"

20

Hai cái t/át mà mẹ đ/á/nh vào người tôi, đ/au hơn cả cú đ/á của bố dượng.

Tôi không hiểu, bà đã trải qua bao cuộc hôn nhân thất bại, tại sao vẫn phải nương tựa vào đàn ông mà sống?

Bố dượng nói ông ta chu cấp cho tôi phần ăn mặc, nhưng thực ra cả năm tôi chỉ có vài bộ quần áo.

Mỗi năm tôi đều nhận được học bổng ở trường, vậy nên được miễn toàn bộ học phí.

Hơn nữa mẹ tôi mỗi ngày đều phải lên công trường mang cơm cho ông ta, về nhà thì dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp.

Bà là người không thể ngồi yên, hễ rảnh rỗi một chút là chạy đến công trường phụ giúp ông ta.

Ngày ngày sớm đi tối về, không ngừng nghỉ, cuối cùng chỉ nhận được một câu:

"Cô không ki/ếm được đồng nào, ăn của tôi mặc của tôi, hoàn toàn dựa vào tôi thôi."

Mẹ tôi nắm tay bố dượng, nước mắt đầm đìa, khẩn khoản van xin ông ta.

Nhìn bà như vậy, thật sự lòng tôi rất đ/au nhói.

Tôi vừa c/ăm gh/ét bà vì đã làm ngơ trước những gì tôi phải chịu đựng, vừa thương xót bà vì đã bao lần gặp phải kẻ bất lương.

"Mẹ! Sao mẹ không thể sống một mình được chứ!”

"Chúng ta đi đi, con sẽ đi làm thêm, đợi con tốt nghiệp đại học con sẽ nuôi mẹ!”

"Mẹ, con xin mẹ đấy, ly hôn đi!"

Như sét đ/á/nh ngang tai, nghe đến hai chữ ly hôn, mẹ tôi không nói một lời liền vào phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Bà làm rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã gói ghém xong cho tôi vài bộ quần áo.

"Con đến nhà bạn ở vài ngày đã, đợi bố dượng con hết gi/ận, mẹ sẽ đón con về."

Giữa đàn ông và con gái, đến cuối cùng bà vẫn chọn người đàn ông.

Tôi ôm túi đựng đồ, đứng nhìn bà chằm chằm.

Mẹ tôi khóc, đưa tay vuốt ve mặt tôi:

"Con gái à, đừng trách mẹ.”

"Ở cái thời này, đàn bà mà không có đàn ông thì không thể sống nổi đâu."

Danh sách chương

5 chương
05/10/2024 17:46
0
05/10/2024 17:45
0
05/10/2024 17:44
0
05/10/2024 17:43
0
05/10/2024 17:43
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận