Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Anh ấy tóm ch/ặt lấy bàn tay nghịch ngợm của tôi, ôm vào lòng, ngay cả mắt cũng không mở. Tôi mím môi, cười tr/ộm, và hạ quyết tâm. Đợi đến lúc tặng quà cho anh ấy, hãy hỏi thử xem.
Lỡ như, mọi chuyện đúng như tôi nghĩ thì sao?
9.
Cuối tuần, tôi từ chối lời đề nghị của Tần Phong muốn quấn quýt bên tôi.
Tôi dự định tự mình đi dạo trung tâm thương mại. Danh sách quà dự kiến trong ghi chú đã dài ngoằng. Về cơ bản đều là những thứ được liệt kê theo sở thích của Tần Phong. Nhưng cũng có ý muốn riêng của tôi.
Đứng trước quầy hàng, tôi cẩn thận so sánh hai chiếc cà vạt trên tay. Một chiếc màu xanh navy vân bạc, toát lên vẻ quý phái thầm lặng. Chiếc còn lại là màu đỏ rư/ợu kẻ sọc chéo, rất phù hợp với tính cách phô trương của anh ấy.
Tần Phong không có nhiều cơ hội mặc vest, nhưng mỗi lần mặc đều khiến tôi ngẩn ngơ.
“Kỳ Ngôn, đến m/ua quà sinh nhật cho Tần Phong à?”
Một giọng nói quen thuộc và đáng gh/ét vang lên phía sau.
Tôi quay đầu lại, Trình Phi Bằng đứng bên cạnh tôi như một bóng m/a, khóe môi treo lên nụ cười khó chịu. Hắn vươn tay định chạm vào chiếc cà vạt.
Tôi vô thức lùi lại một bước.
Hắn giơ hai tay lên: “Không cần phải đề phòng như vậy. Tần Phong đã cảnh cáo tôi, tôi sẽ không làm gì cậu nữa. Hôm nay tôi chỉ đến để nói với cậu điều này.” Hắn tiến lại gần tôi vài bước, hạ giọng: “Thiếu gia lớn nhà họ Tần sắp liên hôn với thiên kim nhà họ Tô, cậu biết không?”
Ngón tay tôi đột ngột co rút, vải lụa mềm mại bị tôi nắm ch/ặt đến mức nhăn nhúm. Tôi không thèm để ý đến hắn, chỉ nói với nhân viên: “Xin chào, làm ơn gói cả hai chiếc này lại giúp tôi!”
Tôi cầm lấy túi quà đã gói xong xoay người bỏ đi.
Trình Phi Bằng dường như rất hài lòng với phản ứng của tôi, giọng nói đuổi theo sau lưng: “Không tin thì cậu lên mạng mà tìm, tập đoàn lớn như Tần thị, tin tức đã lan truyền khắp nơi rồi!”
Tôi làm như không nghe thấy.
Nhà chuyển ngữ: Cá Ngừ Vượt Đại Dương
10.
Thẫn thờ trở về ký túc xá, tôi cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.
Tần Phong đang gõ code. Thấy tôi về, anh ấy lập tức bỏ tai nghe xuống: “Về rồi à! Mau đưa tôi xem, cậu m/ua được thứ gì tốt thế?”
Tôi né tránh cái thân hình lao tới của anh ấy, chặn bàn tay đang rục rịch của anh ấy lại. Bất lực nói: “Nói với anh bao nhiêu lần rồi, đến ngày sinh nhật mới được xem.”
Không lấy được quà, anh ấy chuyển sang ôm tôi: “Được được được, nghe lời Ngôn Ngôn hết!”
Giây tiếp theo, mũi anh ấy khịt khịt vài cái. Áp đầu vào cổ tôi, rồi ngửi xuống phía dưới: “Mùi gì thế? Cậu có nuôi “con chó” nào khác bên ngoài à? Mùi rư/ợu t.h.u.ố.c lá rẻ tiền khó chịu quá!”
Tôi kinh ngạc: “Anh là mũi ch.ó à?”
Anh ấy bắt đầu làm mình làm mẩy: “Cậu không phủ nhận có con ch.ó khác rồi kìa! Nói! Là ai!”
Tôi đặt món quà sang một bên, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, miệng đã bắt đầu dỗ dành:
“Không có. Là gặp phải Trình Phi Bằng.”
Tần Phong lập tức dựng mày lên: “Hắn lại gây khó dễ cho cậu hả?”
“Không có, anh đã cảnh cáo hắn như thế rồi, hắn còn dám sao?”
Tần Phong âm trầm nói: “Cái thứ này sao cứ như bóng m/a đeo bám vậy? Sớm muộn gì cũng phải cho nó một bài học lớn!”
Quay đầu lại, anh ấy lại vui vẻ cầm túi quà lên hôn một cái: “Quà của Kỳ Ngôn Ngôn! Đợi đến sinh nhật ba mới được mở con nha, ba không cho mở bây giờ!”
Nghe lời anh ấy nói, tim tôi lại bắt đầu đ/ập lo/ạn xạ. Có lẽ Trình Phi Bằng nói nhảm thôi?
Có lẽ hoàn toàn không có chuyện này?
Trước khi đi ngủ, cứ mãi nghĩ về chuyện này, tay tôi không kiềm chế được gõ chữ “Tần” vào trình duyệt.
Trong lòng rối như tơ vò. Tôi vẫn nên hỏi thẳng anh ấy thì tốt hơn. Nhưng khi tôi vừa định xóa đi, một loạt kết quả tìm ki/ếm liên quan tự động hiện ra.
“Tần thị và Tô thị có ý định liên hôn.”
“Thiếu gia lớn của Tần thị và thiên kim Tô thị trai tài gái sắc.”
“Hôn lễ Tần - Tô.”
Tim tôi đột ngột chùng xuống. Nhấp vào, những bức ảnh rõ nét đó ngang nhiên đ.â.m vào mắt tôi đ/au nhói. Tôi nghe thấy giọng mình khẽ khàng: “Tần Phong, anh có chuyện gì... giấu tôi không?”
Tần Phong vừa tắm xong, anh ấy đang lau tóc bằng khăn: “Kỳ Ngôn Ngôn, đây là lỗi của cậu rồi. Cậu đang không tin tưởng tổ chức đấy! Tôi có thể giấu cậu chuyện gì? Chuyện gì của tôi mà cậu không biết?”
Có lẽ tôi nên tin tưởng anh ấy. Tôi đặt điện thoại xuống, trùm chăn kín đầu, không lên tiếng.
Tần Phong bước đến kéo tôi ra khỏi chăn: “Ngủ đừng trùm đầu, dễ bị thiếu oxy.”
Tôi chỉ hé mắt nhìn anh ấy.
Ba giây sau.
Tần Phong vò rối tóc tôi: “Ôi trời ơi tổ tông của tôi! Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa, như ch.ó con vậy, thật không chịu nổi!”
Tần Phong lại chui vào chăn của tôi.
Tôi rúc vào lòng anh ấy, lầm bầm: “Tần Phong, nếu anh lừa tôi, cả đời này tôi sẽ không thèm để ý đến anh nữa.”
“Gh/ê thế? Yên tâm, tôi sẽ không vậy đâu!”
Nghe nhịp tim ổn định của anh ấy, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
11.
Sau khi bước vào năm ba, tôi gia nhập vào một Đội khởi nghiệp của một đàn anh.
Anh ấy giao cho tôi làm một bản kế hoạch. Làm cật lực mãi, cuối cùng tôi cũng hoàn thành trước hạn chót.
Lúc đi nộp bản thảo, tôi nghe thấy dọc đường mọi người đều đang bàn tán.
Chương 43
Chương 15
Chương 19
Chương 23
Chương 17
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 9 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook