8
Tôi thần trốn trong nhà sinh.
Không muốn bất gì liên quan đến bọn họ nữa.
“Nhìn chưa? gì cô, đều sẽ là tôi.”
Tôi kinh ngạc ngước mắt nhìn, đối Hạ Lê.
Cô ta đẩy cửa bước vào.
Cuối cùng cũng không thèm giả vờ rồi à.
Đôi mắt thờ ơ chất chứa ý cười liếc tôi: “Biết gì không? Thế giới ta là một tiểu thuyết, tất mọi đều không thật.”
“Trước đây là nữ sau này sẽ là tôi.”
Trong nhà sinh chỉ giọng ta.
Giọng tôi r/un r/ẩy, không thể hiểu nổi: “Tại sao?”
“Vì không xứng!”
Nét Hạ lộ ra á/c: “Đây là một tiểu thuyết ngọt ngào thanh mai trúc mã, là nữ còn Từ là nam ấy sẽ gây dựng nên một đế chế kinh doanh, còn lại chẳng gì hết!”
“Dựa vào gì? Từ gì, muốn gì đều không xứng ấy được?”
“Nhưng cũng không sao, tôi đến rồi, tôi tham vọng ấy gì, gh/ét gì. Cô chẳng qua cũng chỉ là một món mà tác giả ghép đôi Từ mà thôi, đồng ấy là tôi!”
Cả tôi cứng đờ.
Muốn để và Từ bộ thật nhưng tôi lại chẳng thể gì.
Thậm chí tôi còn chẳng khóc được là.
Hạ đắc ý tôi.
Cô ta rửa tay, lúc đẩy cửa bước ra Từ đã dậy.
Bèn hờn gọi một tiếng, ánh mắt long lanh: eo đ/au quá ~”
Tôi nắm ch/ặt tay.
Điên cuồ/ng xông muốn lại cơ thể mình.
Nhưng lần nào cũng xuyên thẳng qua cơ thể tôi, chẳng thể vào được.
Tôi Hạ nhếch môi tôi, dường chế giễu vô dụng và suy nghĩ viển vông tôi.
Cuối cùng tôi quá, phải tiếp tục cam chịu.
Hạ chim nhỏ nép vào trong dịu dàng hỏi:
“Anh bây giờ hơn, hay hơn?”
“Trước đây đã hỏi không nhiêu lần rồi còn gì?”
“Anh ~ muốn nghe cơ ~”
Con ngươi Từ chợt âm u: “Chỉ bây giờ thôi.”
“Tại ạ?”
“Từ sau khi mới hóa ra nay chỉ Mạt mà thôi.”
……
Bình luận
Bình luận Facebook