Mẹ tôi trầm ngâm một lát, không thèm hỏi ý kiến tôi, đã quyết định phương án bồi thường.
Bà quay sang tôi nói: "Vậy thì con chuyển 5% cổ phần công ty trong tay cho em gái đi."
Bố tôi xoa đầu em gái, giọng dịu dàng: "Vậy bố sẽ tặng con tòa nhà chọc trời ở trung tâm thành phố. Tuyệt đối không để công chúa nhà họ Giản chịu thiệt thòi."
"Được rồi. Việc kết thông gia với nhà họ Chu và nhà họ Bạch cứ quyết định như thế vậy."
Tôi cúi đầu cười chua chát. Trong tay tôi chỉ có vỏn vẹn 5% cổ phần, vốn là ông nội cho.
Trong khi bố mẹ đã tặng em gái 10% cổ phần khi nó đủ tuổi, còn tôi chẳng được nhận gì.
Giờ đây lại muốn cư/ớp nốt 5% cuối cùng của tôi trao cho nó.
Dù biết từ nhỏ bố mẹ đã thiên vị em gái, nhưng sự bất công trắng trợn hôm nay vẫn khiến lòng tôi buốt giá.
Họ không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của tôi, chỉ cho rằng chị gái phải luôn nhường em.
Nhưng giờ đây, tôi đã chẳng còn bận tâm đến sự thiên vị ấy nữa.
Chu Diễn Trạch hào phóng trao 7% cổ phần tập đoàn Chu làm lễ vật hỏi cưới - giá trị gấp bội phần này.
Chưa kể anh ta còn tặng thẻ đen không giới hạn cho vợ, mỗi tháng thêm 10 triệu tiền tiêu vặt.
Kiếp này, em gái tranh trước chọn Bạch Lễ để mặc tôi lấy Chu Diễn Trạch.
Tôi bật cười. Thế mà nó không thích cuộc sống thiên đường chồng không về nhà nhưng tiền tiêu thả ga?
Nó muốn đổi lấy một cuộc đời hạnh phúc như của tôi...
Tôi cầu còn không được.
Bình luận
Bình luận Facebook