Từ sau hôm nói "cô chờ xem” với ta, Nguyệt Nương đã biến mất không thấy đâu. Ta coi như nàng ấy bị đi/ên, rồi vứt việc này ra sau đầu.
Ta vội vàng trở về Tiên Môn nhưng lại nhìn thấy sư tôn đang rém chăn một nữ tử khác ở trong phòng ta, động tác cẩn thận chút một khiến mắt ta đ/au nhói.
Ta tiến lên, định đưa chuỗi tràng hạt cho sư tôn, vô tình liếc nhìn khuôn mặt thanh tú kia.
Không ngờ giống ta bảy tám phần, chỉ khác là trông đáng thương hơn.
Sư tôn ra hiệu ta nhẹ thôi, đừng làm hỏng giấc ngủ của nàng ta.
Ta đặt tràng hạt lên bàn, hữu ý vô tình để lộ vết thương đang băng bó trên cổ tay.
Nhưng ánh mắt của sư tôn từ hôm đó trở đi không còn dừng ở nơi ta nữa.
Nữ tử đó tên Sở Sở, là con gái của thợ săn trong rừng, đấy là ta được nghe các sư huynh kể lại.
Cha mẹ bị yêu quái hại ch*t, nàng ta tình cờ gặp được sư tôn đang trên đường đi bắt yêu.
Nàng ta được sư tôn ôm vào Tông Môn, khi tới vẫn còn ầng ậc nước mắt, cả người bị thương, đầu vùi sâu vào ng/ực sư tôn. Các sư huynh miêu tả cho ta nghe rất sống động, như vậy thì ai thấy cũng đều đ/au lòng là phải.
Ta hơi ngẩn người, có lẽ các sư huynh đoán được ta không vui.
"Sư tôn cũng chỉ là thấy nàng ta đáng thương nên cho nàng ta ở lại mấy ngày thôi. Tiểu Tuyết yên tâm, nếu như nàng ta dám b/ắt n/ạt muội, các sư huynh sẽ chống lưng cho muội.”
"Nhưng mà nói thật thì cô nương đó trông giống Tiểu Tuyết thật, nhưng mà Tiểu Tuyết của chúng ta càng… ơ… không… xinh đẹp hơn…”
Ta không hề không vui, chỉ là nhớ tới ngày ta tới Tông Môn, cũng là người đầy vết thương, chỉ có điều chân tay ta bị trói bằng dây xích, nh/ốt ở trong lồng, được khiêng vào dưới ánh nhìn của mọi người.
Nghĩ đến đây, trong lòng giống như bị đinh đ/âm chọc.
"Tuyết Nhi, sau này đây chính là tiểu sư muội của con.” Sư tôn nói với ta, giọng điệu khó giấu vui mừng.
"Chào sư tỷ Tuyết Nhi, muội tên Sở Sở.” Nàng ta tựa đầu giường, người rúc trong chăn gấm, dè dặt lên tiếng.
Ta hơi gật đầu, lờ đi sự mất mát thoáng qua trong lòng.
Có sư muội rồi, sau này ta cũng có bạn ở trong núi.
"Sư tôn, người thật tốt. Con rất thích căn phòng người chọn, nắng chiếu qua cửa sổ khiến tâm trạng cũng thoải mái dễ chịu hơn nhiều.”
Sư muội kéo góc áo sư tôn, trên khuôn mặt trắng bệch bỗng ửng đỏ.
"Đây là của ta…” Ta vừa định lên tiếng nhưng bị sư tôn c/ắt ngang.
"Tuyết Nhi, sư muội con đang yếu cần dưỡng bệ/nh, ở đây trước, con đi dọn phòng khác ở đi.”
Giọng nói vẫn dịu dàng như trước kia, nhưng không cho ta chút cơ hội để lên tiếng.
"Đây là phòng của sư tỷ ạ?” Trong đôi mắt của Sở Sở tràn ngập sự áy náy, nhưng không biết tại sao ta lại cảm thấy ánh mắt đó như thể nàng ta phải chịu nỗi ấm ức to lớn nào đó.
"Sư tỷ, xin lỗi. Đợi muội khỏe lại muội sẽ chuyển ra ngoài, hay là sư tỷ ở chung với muội, vậy sẽ tốt hơn.”
Ở chung? Ta nghĩ ngợi, có người nói chuyện tỉ tê còn có thể cùng tới nhà bếp ăn vụng cùng, cũng là một ý hay.
"Cũng đ…”
"Không cần, con cứ yên tâm ở đây.” Sư tôn một lần nữa c/ắt ngang ta.
Ta thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, sống mũi cay cay, một giọt nước mắt theo đó rơi xuống, đáng lẽ người thấy ấm ức nên là ta mới phải.
Mấy ngày sau, sư tôn từng tìm ta mấy lần, nhưng cũng đều là vì tiểu sư muội.
"Tuyết Nhi, Sở Sở mới đến, có nhiều chỗ chưa thích nghi, con là sư tỷ, phải đối xử tốt, giúp đỡ muội ấy hơn.”
Khi đó, ta đã suy nghĩ một lượt, tại sao ta lại cảm thấy khó chịu, thậm chí có khi còn không thể chịu được cảnh sư tôn đối xử tốt với tiểu sư muội.
Là lỗi của sư tôn ư? Chắc chắn không phải, hắn ta đối xử tốt với đồ đệ của mình thì có gì sai chứ.
Là lỗi của tiểu sư muội ư? Cũng không phải, nàng ta chỉ là đứa trẻ đáng thương mất cả cha mẹ mà thôi.
Chắc chắn là lỗi của ta.
Bình luận
Bình luận Facebook