Trước đó tôi còn thắc mắc, tự dưng ông trời lại cho tôi gặp phải một con hàng ngon thế này.
Giờ thì tôi đã hiểu rồi.
Ông ấy để cho tôi gặp, nhưng lại không cho tôi có được.
Không ngờ câu trả lời của tôi lại như vậy, đối phương lặng lẽ nhìn tôi.
Chính x/á/c hơn là nhìn vào vết s/ẹo đỏ tươi, dài mảnh ở cổ tay phía trong của tôi.
Tôi kéo ống tay áo xuống, che kín nửa mu bàn tay, mới nhẹ nhàng xin lỗi: "Xin lỗi, điều kiện hai nhà chúng ta cách biệt quá, thôi bỏ qua đi."
Ánh mắt người kia thoáng chút ngạc nhiên: "Sao lại thế được?"
"Tôi lại cảm thấy trò chuyện với cô Hách hợp ra phết đấy chứ."
Tổng cộng chưa nói được mười câu, hợp ở chỗ nào?
Tôi cảm ơn sự tinh tế của anh, đang định đứng dậy cáo từ thì anh giơ điện thoại lên: "Hay là... chúng ta add Wechat nhé?"
Chiếc lúm đồng tiền nơi khóe miệng.
Ánh mắt dịu dàng.
Nét mặt hơi nhíu mày thoáng qua.
Cảm giác quen thuộc, trong trẻo và thấu suốt ấy lại một lần nữa ập đến.
Lần này, tôi không thể từ chối.
Bình luận
Bình luận Facebook