Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Bùi Duật Phong giữ lời hứa.
Trọn một tuần.
Hắn thậm chí chẳng xuất hiện trước mặt tôi.
Nhưng hôm nay là ngày cuối.
Giải bóng rổ cũng vào chung kết.
Khoa chúng tôi giữ hạng tư, cả đội thoải mái.
Đánh trận nhẹ nhàng.
Giành hạng ba.
Hai đội hẹn nhau liên hoan tối.
Chưa kịp đồng ý, đã thấy bóng dáng hắn lấp ló trong đám cổ động viên.
Cái dáng cao lêu nghêu không lẫn vào đâu được.
Tôi vội bỏ chạy.
“Tao có việc, không đi liên hoan nhé!”
Nói xong, len qua đám đông, chuồn mất.
Chạy mệt.
Tựa lưng vào tường nghỉ.
“Cmn chạy cái gì vậy!”
Bùi Duật Phong bất ngờ lên tiếng, làm tôi gi/ật nảy.
“Vãi! Sao cậu ở đây?”
Cậu ta vỗ vỗ chân, "Tớ chạy cả quãng đường dài đến đây đấy!".
Tôi dựa lưng vào tường lùi lại, kéo giãn khoảng cách một chút.
"Đến làm gì? Cảnh cáo trước nhé..."
"Mang nước cho cậu!"
Bùi Duật Phong nắm ch/ặt cổ tay tôi, chai nước thể thao nhiệt độ thường được nhét vào lòng bàn tay.
Cậu ấy nghiến răng: "Tớ làm gì được cậu nữa đây? Thấy tớ như chuột thấy mèo, trốn như trốn tà, tớ nỡ nào động vào cậu chứ!"
Khoan đã.
Có phải vừa có câu nói mơ hồ nào lướt qua vỏ n/ão tôi không?
Nhìn cậu ta cũng chạy mồ hôi nhễ nhại.
Bỗng dưng tôi nhớ lại lần cậu ta đến xem tôi thi đấu.
Trái tim tự nhiên mềm lại.
Ừ, lúc đó tôi còn tưởng cậu ta thích con gái.
Ai ngờ đối tượng thích lại là tôi.
Tôi ngửa cổ uống ừng ực nửa chai nước.
Thấy đỡ hẳn.
Bùi Duật Phong giơ tay ra: "Cho xin ngụm nước".
Tôi đưa chai nước mà không suy nghĩ.
Hắn tự nhiên đón lấy.
Miệng chai lấp lánh áp vào đôi môi hồng nhạt của hắn.
Cổ họng hắn lăn tăn khi nuốt.
Tôi nhìn chằm chằm.
Vô thức liếm môi mình.
Miệng chai đó tôi vừa uống... không lẽ...
Ý nghĩ vừa lóe lên, chính tôi cũng gi/ật mình.
Không đúng.
Tôi là đực rựa thẳng như ruột ngựa mà.
Uống chung chai nước với bạn cùng phòng thì có gì lạ đâu!
Cái quần ch*t ti/ệt đừng có phồng lên đấy nhé!
Mày đúng là đồ bi/ến th/ái!
Tôi hơi khom người, che đi phản ứng bất thường.
Bùi Duật Phong liếc nhìn, chậm rãi vặn nắp chai.
"Phồn Ngô, một tuần hết hạn rồi, cậu nghĩ sao?"
***
Mẹ kiếp sao vẫn không thoát được chủ đề này.
Tôi thở dài.
Cúi đầu nhìn xuống sàn.
"Bùi Duật Phong, cậu..."
Hắn tiến thêm một bước, ánh mắt chằm chằm đầy d/ục v/ọng không che giấu.
Tôi lảng sang bên, không dám nhìn thẳng.
Giọng lí nhí:
"Cậu... cậu đi uống th/uốc Bắc đi được không?"
Hắn lại bật cười.
Môi cong lên, lưỡi liếm qua răng nanh nhỏ.
"Bảo tớ đi uống th/uốc Bắc? Đây là câu trả lời mà cậu nghĩ cả tuần?"
Tôi gật đầu như người sắp ra pháp trường.
Nụ cười trên mặt Bùi Duật Phong tắt ngấm, tay cậu ta vuốt xuống gáy tôi.
Khiến tôi nổi hết da gà.
"Làm cái gì thế?"
"Phồn Ngô, cả đời này tớ sẽ không buông cậu ra."
Một tay hắn khóa ch/ặt khiến tôi không thể cựa quậy.
Giọng trầm khàn lọt vào màng nhĩ.
Khiến bụng dưới tôi co thắt.
Phản ứng không thể phớt lờ ở bên dưới khiến n/ão tôi tê liệt.
Sợ Bùi Duật Phong phát hiện.
Tôi cuống cuồ/ng đẩy hắn ra.
"Bi/ến th/ái!"
Nói xong định bỏ chạy.
Bị hắn kéo cổ tay lại.
"Chạy gì nữa? Phồn Ngô, tớ sẽ đuổi theo cậu lần nữa."
"Đúng là đồ kỳ lạ, suy nghĩ của tôi không quan trọng đúng không? Cậu nhất định phải theo đuổi tôi bằng được hả?!"
"Đúng."
Đồ đi/ên!
Tôi cần về phòng tắm thay quần ngay.
Nếu lộ ra đây, thà nhảy lầu cho xong.
Vùng vằng thoát khỏi hắn.
Phi về ký túc xá xối nước lạnh nửa tiếng mới bình tĩnh lại.
Mẹ ơi.
Hình như tôi hỏng mất rồi.
Chương 7
Chương 20
Chương 5
Chương 6
Chương 469
Chương 17
Chương 257
Bình luận
Bình luận Facebook