14.
Mẹ và dì Phương Hiển nói rằng họ định kể cho bố nghe về căn bệ/nh của cô.
Dì Phương Hiển hỏi liệu mẹ có thể chờ thêm xíu nữa để anh ấy lấy lại được thêm một số ký ức hay không.
Mẹ nói: "Hiển à, tớ đã không còn nhớ được gì nhiều nữa, giờ ngày nào tớ cũng phải đọc nhật ký và ghi hình để nhớ lại những gì mình đã làm trước đây.”
"Hơn nữa, anh ấy về nhà mỗi ngày và rất tốt với tớ và Tâm Tâm nhà anh ấy.”
"Tôi muốn giữ lại những điều tốt đẹp trong khi tôi vẫn còn nhớ được những kỷ niệm này.”
Dì Phương Hiển trả lời: "Vậy thì hãy làm điều mà mình sẽ không hối h/ận đi."
Thế là buổi sáng, trước khi bố tôi đến công ty, mẹ tôi đã ngăn ông lại: “Tối nay…anh về sớm được không?”"
Bố nhìn xuống mẹ và gật đầu: "Được."
Cha mẹ tôi cuối cùng đã trở lại như cũ.
Tối hôm đó, mẹ nấu rất nhiều món bố tôi thích nhưng mẹ cứ đợi mãi, mãi đến mười giờ tối bố vẫn chưa về.
Khi mẹ gọi điện cho bố, bên kia truyền đến giọng của cô Tống Yến: "Anh ấy đang tắm, cô có muốn tôi đưa điện thoại cho anh ấy không?"
Mẹ hoảng hốt cúp điện thoại.
Nguyên cả đêm đó bố cũng không về.
Ngày hôm sau, mẹ ngủ rất lâu, tôi cứ lay mẹ mãi cho đến khi cuối cùng mẹ chịu tỉnh dậy.
Không biết tại sao, tôi có chút sợ hãi.
Mẹ lại đến bệ/nh viện, như thường lệ tôi vẫn được dì y tá đưa đi chơi, nhưng lần này, mẹ tôi và chú bác sĩ vào phòng điều trị một lúc lâu thật lâu mới bước ra.
Mẹ chợt loạng choạng, chú bác sĩ liền đỡ mẹ dậy.
Mẹ tôi bắt đầu khóc, bà đã khóc rất buồn bã, cuối cùng chú ấy cũng ôm mẹ vào lòng.
Rồi tôi nhìn thấy bố tôi, đứng cách mẹ và chú không xa, lạnh lùng quan sát tất cả chuyện này.
Nhưng khi tôi vừa bước về phía bố thì ông lại đột ngột biến mất.
Tôi nghĩ có lẽ tôi đã nhìn lầm, tại sao bố tôi lại ở bệ/nh viện vào lúc này được chứ?
Bình luận
Bình luận Facebook