8
Thấy sú/ng thật, hai cô gái bên cạnh sợ đến mức ôm ch/ặt lấy nhau, muốn hét cũng không dám.
Lăng Diệm nghiến răng, lạnh lùng hỏi: "Ai phái cô tới? Một người phụ nữ, đừng tưởng mình…"
Họng sú/ng lại ấn mạnh hơn vào thái dương hắn.
Tôi mở chốt an toàn, chậm rãi nói:
"Thiếu chủ, phụ nữ không lý trí, không nói đạo lý, tốt nhất là anh nên quản ch/ặt cái miệng của mình."
Hắn tuy ngạo mạn, kh/inh thường phụ nữ.
Nhưng có thể ngồi vào vị trí này, hắn vẫn rất quý trọng mạng sống của mình.
"Cô rốt cuộc muốn gì?"
"Từ đầu tôi đã nói rồi, tôi chỉ đi nhầm phòng."
Tôi thu sú/ng lại, tiện tay nhét vào túi mình, quay người rời đi:
"Thứ nguy hiểm như thế này, để tôi giữ hộ anh."
Khi tôi bước đến cửa, sau lưng vang lên giọng nói của Lăng Diệm:
"Cô tên gì?"
Tôi không dừng bước: "Anh không cần biết."
Nhưng tôi rất rõ, với tư cách là thiếu chủ băng đảng và một trong những nam chính của truyện, hắn sẽ nhanh chóng tra được thông tin của tôi.
Quả nhiên.
Ngày hôm sau khi tôi cùng bạn cùng phòng tan học.
Vừa ra khỏi tòa giảng đường, một bó hoa hồng Ecuador đã được đưa đến trước mặt tôi.
Lăng Diệm đứng đối diện, nở nụ cười tự tin.
"Chào em, Tô Miên Miên xinh đẹp."
Giữa những tiếng hô kinh ngạc vang lên xung quanh.
Tôi không cảm xúc cầm bó hoa, mạnh tay đ/ập thẳng vào mặt hắn.
Gai hoa cào rá/ch má, cánh hoa bị vò nát, nước hoa trộn lẫn với m/áu chảy xuống gò má hắn.
Tôi nhìn ba cô bạn cùng phòng đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi: "Các cậu đi ăn trước đi."
"Cậu làm gì..."
Lâm Kiều Kiều hình như hơi lo cho tôi, nhưng vì mâu thuẫn thiết lập sẵn giữa hai bên nên không thể nói thẳng ra.
"Không sao."
Tôi túm cổ áo Lăng Diệm, lôi hắn vào một phòng học trống bên cạnh, khoá trái cửa lại.
Đẩy hắn dựa vào cánh cửa, tôi lạnh lùng hỏi: "Lấy sú/ng của anh, anh không chịu bỏ qua chuyện này à?"
Động tác không chút nhẹ nhàng.
Nhưng ánh mắt Lăng Diệm nhìn tôi lại đầy say mê, thậm chí như đang phục tùng: "Tôi thích em."
Tôi không đổi sắc, nhìn hắn:
"Chỉ là sú/ng thôi, tôi có nhiều lắm, anh cứ việc lấy mà chơi."
Hắn dùng gương mặt đang rướm m/áu, nhẹ nhàng cọ lên mu bàn tay tôi: "Cho tôi một cơ hội ở bên cạnh em."
Tôi cười nhạt: "Anh có phải đồ ngốc không?"
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt thỏa mãn.
"Đúng, tôi là con chó nhỏ của một mình em, Miên Miên."
Bình luận
Bình luận Facebook