7.
Rư/ợu và đồ nhắm nhanh chóng được bày lên bàn, hầu hết đều là những món ta thích.
Trong đó có nhiều món đặc sản mà ta thích hồi còn nhỏ nhưng không thể tìm thấy ở trong cung.
Nếm thử vài miếng, hương vị quả thật rất chính tông.
Trong lòng ta cảm thấy ấm áp, nói: “Đã nhiều năm như vậy, không ngờ ngươi vẫn nhớ rõ sở thích của ta.”
“Thực ra trước khi dọn món, ta vẫn còn có chút thấp thỏm. May mà, sở thích của ngươi những năm qua vẫn không thay đổi.”
“Đúng vậy, có phải rất kỳ lạ không? Con người có thể thay đổi, vậy mà sở thích lại không đổi.” Ta đáp.
“Trong mắt ta, ngươi cũng không thay đổi, ít nhất ta vẫn cảm nhận được sự thuần lương chân thành như năm xưa từ ngươi.”
“Điện hạ nói đùa.” Ta khiêm tốn nói.
“Ta nói thật lòng.” Y khẳng định.
Ta không biết phải nói gì thêm, chỉ mỉm cười rồi tập trung ăn cơm.
“À đúng rồi,”
Bùi Chiêu bỗng lên tiếng, “Gần đây ta có m/ua được vài con ngựa tốt, nhớ hồi trước ngươi thích cùng ta cưỡi ngựa ra ngoài, không biết gần đây có thời gian không?”
“Không được, đã nhiều năm không đụng đến rồi. Lúc trước kỹ thuật đã không giỏi, giờ càng thêm vụng về, có thể cưỡi nổi không cũng là một vấn đề.” Ta nói.
“Không sao, ta sẽ dạy ngươi.”
Ta vội vã xua tay từ chối: “Để sau đi.”
Sau khi từ biệt, ta trở về phòng ngủ, tiện tay bỏ chiếc khóa trường mệnh mà y tặng vào chiếc hộp bí mật của mình.
Nhìn lướt qua, mấy năm nay, Bùi Chiêu đã tặng không biết bao nhiêu khóa trường mệnh cho ta rồi, không biết từ lúc nào đã đầy một hộp.
Có đủ kiểu dáng và kích cỡ, thậm chí mỗi loại đều mang đặc trưng vùng miền khác nhau: từ Trung Nguyên, Tây Vực, Nam Cương cho đến Bắc Cảnh, mỗi chiếc đều tinh xảo và đặc sắc, hẳn là đã tốn không ít công sức để chế tạo.
Nhưng thật tiếc cho công sức của y, vì ta thực sự không muốn sống lâu trăm tuổi, thậm chí còn mong ngày mà thầy bói dự đoán sớm đến hơn — ta đã chán cuộc sống này lắm rồi.
Hiện tại, mỗi ngày ta phải gần gũi với mấy tên nịnh thần, h/ãm h/ại trung lương, b/án thân cho một lão già gh/ê t/ởm, làm những việc mà trước đây ta nhất định sẽ kh/inh thường, sống thành dạng người mà ta gh/ét nhất.
Ta đã sớm bẩn rồi, sống thật sự rất mệt mỏi.
Bình luận
Bình luận Facebook